Thì  là ! Có một chi tiết    chú ý! Nơi  quả nhiên cũng  vấn đề!
Dưới núi Phương Thốn, khúc hát Hoàng Đình Sơn vẫn đang lượn lờ trong sương mù. Ta   mặt tiều phu , bình tĩnh : “Bây giờ   tìm thấy ngươi. Ta nên gọi ngươi là Bồ Đề Tổ Sư,  là quái vật mặt trắng?”
Tiều phu bỏ nón tre xuống. Sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Nó hề hề : “Không tồi. Địa điểm đầu tiên ngươi  tìm . Ta  ,   ngươi phát hiện   vấn đề?”
“Rất đơn giản. Một tiều phu bình thường  thể sống  mấy trăm năm!”
Nó gật đầu thừa nhận: “Là phần thưởng đầu tiên,   thể giúp ngươi giải đáp một chuyện.”
Đó chính là điều  cần lúc . Ta vội vàng hỏi: “Đại sư  của  rốt cuộc là ? Con khỉ c.h.ế.t đuối ở biển , và Tề Thiên Đại Thánh  , ai mới là thật?”
“Không  gì là thật  giả. Con khỉ  quả thật  c.h.ế.t ở biển.  con khỉ  , cũng là Tôn Ngộ Không. Chỉ  thể , thật và giả, sống và chết, là những kiến thức nông cạn của Tam giới các ngươi.”
Trạm Én Đêm
“Ngươi  rõ hơn xem.”
“Haizz… Sau khi con khỉ  chết, một tia niệm tưởng  tiêu tan. Ta  giúp tia niệm tưởng  trở  thế gian, và tự xưng là Bồ Đề Tổ Sư, truyền thụ bản lĩnh cho .”
Ta sắp xếp  suy nghĩ: “Ngươi tại    như ?”
Nó : “Con khỉ đó là một quân cờ quan trọng của . Ta  để  tuân theo sắp xếp của ,  lên con đường Tây Thiên thỉnh kinh.”
Ta nghiến răng nghiến lợi chỉ  nó: “Cho nên tất cả những điều  từ  đến nay đều là âm mưu sắp đặt của ngươi?”
“ .” Nó  thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy rốt cuộc mục đích của ngươi là gì…” Lời   xong,   thấy miệng  như  bịt kín,  thể phát  âm thanh nào nữa.
Nó  nhạo: “Câu hỏi của ngươi  nhiều. Muốn  đáp án, thì hãy tiếp tục  . Chỉ mong ngươi  đến cuối cùng, đừng sụp đổ là .” Nói xong, quái vật mặt trắng  mắt biến mất.
Miệng  cũng trở  bình thường. Lúc ,   trung truyền đến một giọng : “Đừng gọi  là quái vật mặt trắng. Ta  tên,  gọi là Cổ.”
8.
Cổ,  từng  qua cái tên  trong Tam giới.
Trường An vô cùng náo nhiệt, hai bên đường phố quầy hàng tiệm buôn tấp nập. Ta mặc một bạch y,  giữa dòng .
Hôm nay là ngày Rằm, hầu hết  dân Trường An đều tin Phật lễ Phật. Họ tụm năm tụm ba  đến chùa miếu thắp hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tay-du-chu-phat-thoi-rua/chap-5.html.]
Ngôi chùa lớn nhất Trường An   thành năm năm . Có  bên cạnh bàn luận, nơi đây là đang chờ đợi một vị cao tăng trở về, phổ độ chúng sinh.
“Đoán chữ cát hung, trăm quẻ đều linh nghiệm!”
Một tiếng rao ở ven đường khiến  dừng chân. Quay đầu  , là một ông lão bói toán, mặc áo vải màu xám,   một cái bàn lụp xụp.
“Vị công tử , gần đây    chuyện phiền lòng?” Hắn thấy   qua, liền gọi  .
Ta thầm nghĩ,  chỉ phiền lòng, bây giờ   một chuyện rắc rối lớn, đều   mặt , còn cần ngươi  ?
Chẳng qua chỉ là thủ đoạn  ăn của quầy bói toán mà thôi,    để ý đến .
“Công tử mang khí chất của nước, giống như  ở ven biển.” Câu    gây chú ý cho . Ta   chút quen thuộc. Ta bước tới, mỉm : “Ngươi tính sai ,  là  ở  núi.”
Ông lão vui vẻ  với : “Công tử  cần lừa  dối .”
Ta  đối diện , tiện tay biến  một vài thỏi bạc vụn ném lên bàn. Ta phát hiện  thấy bạc, mắt đều sáng lên.
“Vậy ngươi cứ tùy tiện tính cho  cái gì đó .” Ta    bói toán, chỉ là càng lúc càng cảm thấy khung cảnh   chút quen thuộc.
Ông lão  lộ  vẻ gì, cất bạc  túi,  bộ  tịch bốc quẻ một lúc lâu,  mới lên tiếng: “Công tử chắc hẳn là sắp  thi, lo lắng thi rớt, hơn nữa gần đây còn  lòng một cô nương. Ta   đúng ?”
Ta  chút cạn lời. Hắn  chẳng  gì đúng cả, quả nhiên là một tên giang hồ lừa gạt.
Cả hai đều im lặng một lát,  ánh mắt  trở nên sắc bén trừng . Đồng thời,  giải phóng  một chút uy áp.
“Cái , cái … Lão già  tính sai ?” Hắn  chút hoảng loạn.
Hít sâu một ,  nửa uy h.i.ế.p : “Không  một câu nào đúng cả! Có tin là  tìm  đập nát quầy của ngươi, đuổi ngươi  khỏi thành ?”
“Ôi chao, công tử tha mạng, lão già cũng chỉ vì miếng cơm. Hay là…  trả  tiền cho ngài?” Ông lão liên tục chắp tay, cầu xin .
“Ta hỏi ngươi một câu,  nãy khi gặp , tại  ngươi   câu đó?”
Ông lão vội vàng trả lời: “Lão già chỉ là tùy tiện học  một quyển sách bói toán,   đây kiếm ăn. Còn về câu   nãy,  cũng   tại , cứ thế mà  .”
Hắn dường như đang nghĩ gì đó, một lát , bừng tỉnh: “Nhớ  . Bọn  bói toán ở Trường An, đều tự cho  là  tử của bán tiên Viên Thủ Thành. Câu   nãy, hình như lão nhân gia Viên Thủ Thành  . Lúc đó là để bói cho Long Vương, chuyện   gây chấn động cả Trường An. Ấy? Người  …”
Ta  sớm hóa gió bay . Chẳng trách khung cảnh  nãy  chút quen thuộc. Năm đó Kính Hà Long Vương chính là đến Trường An bói toán. Năm đó lão cũng mặc một bộ bạch y.