Tẩy Phấn Son - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-01-23 04:55:39
Lượt xem: 674
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bằng , rõ ràng còn nhiều thời gian, nhiều cơ hội, nhưng nàng chọn ngay lúc tỉnh để những lời . Mục đích quá rõ ràng, chẳng qua là khiến kìm kẹp trong cái gọi là ân tình lớn lao mà thể chối từ.
Bát mì trường thọ, lời tỏ tình ánh trăng, việc đỡ tên trong lễ tế tổ... giờ đây, tất cả dường như mang những màu sắc khác.
Cơn giận trong lòng Trọng Dạ Lan bỗng lớn hơn cả cảm giác lừa dối. Nghĩ đến những nỗ lực thật lòng đối với nàng, giờ đây trở thành trò đùa tự đa tình, Trọng Dạ Lan chỉ hận thể lập tức lắc tỉnh nữ nhân đang ngất lịm .
Hồng Trần Vô Định
cuối cùng, chỉ nén giận mà bước nhanh ngoài. Đám hạ nhân thấy sắc mặt đúng, cũng ai dám một lời.
Hắn thẳng hướng đến chỗ ở của Mục Dao. Khi thấy nàng với vẻ mặt kinh ngạc, nàng khẽ hỏi:
"Giờ ngài đến đây...?"
Trọng Dạ Lan bước lên, nắm lấy cổ tay Mục Dao, ánh mắt khóa chặt lấy nàng:
"Mười ba năm , cô bé gặp ở lăng mộ hoàng gia... là nàng, đúng ?"
Mục Dao ngẩn một lúc, đó khổ:
"Ta còn tưởng ngài quên từ lâu, chỉ còn nhớ."
Nhận câu trả lời chắc chắn, Trọng Dạ Lan buông tay , lạnh lùng hỏi:
"Vậy, ngọc bội cho nàng ?"
Mục Dao phòng tìm kiếm, lấy một mảnh ngọc xanh biếc. Chỉ trong nháy mắt, Trọng Dạ Lan nhận đó chính là di vật của mẫu .
"Hoa Thiển dối bao nhiêu điều? Ngoài chuyện hôm nay nàng thừa nhận, còn bao nhiêu điều ?"
Trọng Dạ Lan thu ánh mắt, nhạt:
"Vụ án mưu phản của phụ nàng, sẽ… điều tra."
Lời dứt, thấy đôi mắt Mục Dao đầy vẻ kinh ngạc. Hắn khẽ nhếch môi, dùng nụ để che cơn phẫn nộ trong lòng.
Niềm tin, một khi rạn nứt, dễ dẫn đến sự sụp đổ .
Mấy ngày , Trọng Dạ Lan gần như để tâm đến Hoa Thiển, bởi đối mặt với nàng như thế nào. Nhìn gương mặt tái nhợt vì thương của nàng chỉ khiến nhớ sự lừa dối mà nàng gây , cùng nỗi nghẹn ngào thể trút bỏ.
Nghe Trọng Khê Ngọ thông báo tới phủ và thẳng đến viện của Hoa Thiển, Trọng Dạ Lan càng cảm thấy bất , liền sai Mục Dao mời tới.
Khi đưa đến thư phòng, Trọng Khê Ngọ thản nhiên đáp:
"Mẫu hậu lo lắng cho thương thế của Hoa Thiển, nên sai mang thái y tới xem."
Trọng Dạ Lan nén xuống sự khác thường trong lòng, cho rằng suy nghĩ nhiều, dù Trọng Khê Ngọ từ đến nay vốn ưa Hoa Thiển.
Trọng Khê Ngọ xuống, tựa lưng ghế, một tay chống đầu, chậm rãi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tay-phan-son/chuong-106.html.]
"Chỉ là, đám nha trong viện của Tấn Vương phi , mấy ngày nay hoàng hỏi thăm nàng lấy một lời?"
"Đây là chuyện nhà của , hoàng thượng cần bận tâm." Trọng Dạ Lan đáp, giọng lạnh lùng.
Một lúc , Trọng Khê Ngọ nhạt:
"Thế thì… ."
Vì sự lạnh nhạt che giấu dành cho Hoa Thiển, ngay cả nhà họ Hoa cũng tới tận phủ để trách móc, nhưng chỉ vài câu của Trọng Dạ Lan khiến Hoa phu nhân và Hoa Thâm rời với vẻ mặt thất vọng.
Họ nuôi nấng một nữ nhi, lẽ nào nàng là thế nào?
Đến đây, Trọng Dạ Lan càng chắc chắn rằng, cả nhà họ Hoa đều đang lừa dối . Càng nghĩ càng giận, càng thấy Hoa Thiển.
nàng tự tìm đến cửa.
Ngoài thư phòng, giọng trong trẻo của nàng vang lên, mang theo chút cảm xúc:
"Thần Hoa thị, hôm nay tới đây xin xuống đường (tự nguyện từ bỏ địa vị chính thất)."
Không một chút tuyệt vọng của tổn thương mà hòa ly, chỉ là sự giả tạo chút kiêng dè.
Trong khoảnh khắc, Trọng Dạ Lan nhớ lời Hoa Thiển từng : giữa bọn họ thanh bạch, từng quan hệ vợ chồng. Vậy thì, căn bản cần ôm lấy cảm giác chịu trách nhiệm áy náy đối với nàng nữa, thể thuận theo ý Hoa Thiển mà hòa ly.
Thế nhưng, một ý nghĩ bất ngờ xông đầu : liệu tất cả những điều đều trong kế hoạch của Hoa Thiển?
Từ những biểu hiện đây, tình ý sâu sắc của nàng, đến việc liều mạng chắn mũi tên, tất cả đều dường như chủ ý. Phải chăng nàng chỉ chờ đến lúc tiết lộ sự thật để thể đường hoàng rời khỏi ?
nếu gả cho , cớ gì ban đầu dùng hạ sách chuốc thuốc và bày kế để ép ? Điều rõ ràng mâu thuẫn.
Dù , một điều Trọng Dạ Lan sáng tỏ: cái ý nghĩ Hoa Thiển bớt yêu thật chỉ là tự đa tình. Hoa Thiển đầu tiên là bày tỏ yêu sâu sắc, đó tính kế để mang tội danh lỡ tay mà lấy nàng, khiến luôn cảm thấy day dứt. Đến cuối cùng, nàng thẳng thắn thừa nhận chuyện, rời .
Càng nghĩ, Trọng Dạ Lan càng giận. Hắn chỉ hận thể ngay lúc ngoài, siết cổ cái đang ngoài cửa, mặt mũi đầy vẻ quả quyết . Thật uổng công cả đời thông minh, nàng chơi đùa như một kẻ khờ.
Thế nhưng, Trọng Dạ Lan cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, bước khỏi thư phòng. Chỉ là càng nhẫn, lửa giận trong lòng càng bốc lên, đến nửa đêm cũng tài nào ngủ nổi.
Không chịu nữa, Trọng Dạ Lan chạy đến viện của Hoa Thiển.
Vừa bước , thấy Hoa Thiển đang thu dọn đồ đạc. Quả nhiên, nàng thật sự đang chuẩn bỏ .
Ngọn đèn dầu vô ý tắt , Trọng Dạ Lan lúc mới nhận trong bóng tối, Hoa Thiển thể thấy gì. Hắn quen nàng lâu như , nhưng đây là đầu tiên phát hiện điều .
Ý nghĩ lóe lên, Trọng Dạ Lan càng giận chính vì cảm giác áy náy với nàng trở thành một thói quen.
Hắn giật phắt chiếc đèn trong tay Hoa Thiển, thắp sáng , đó nàng diễn một màn kịch vụng về. Hoa Thiển miệng những lời tình cảm sâu nặng, nhưng trong ánh mắt nàng chẳng chút tình ý nào.
Không hiểu đây mắt mù đến mức nào mà trò hề .