Tây Phủ Ký Truyện - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-11-14 15:38:56
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu tháng Mười một, kinh thành đón đợt tuyết rơi nặng hạt, đóng lớp dày chừng nửa thước. Tiểu Thất phấn khích cực kỳ, nhưng điều khiến nàng vui hơn cả là Hà Ứng Kiền điều về kinh thành, cho nên Hà phu nhân cũng sẽ về theo. Ngoài tướng công của Vạn Văn Tú cũng xin nghỉ thăm , thể đón Tết ở kinh thành, Vạn Văn Tú còn sai báo tin cho Mã Khê Liên.

Cuối tháng Mười một, cánh nữ quyến Dương Thành tụ hội về đây gần đủ phân nửa.

Đầu tiên là tụ tập một buổi tại Vạn phủ, đợi Đông phủ Lý trạch tổ chức đại tiệc thăng quan xong thì Tiểu Thất gửi thiệp mời các nàng ghé nhà.

Nhuộm Hương các ở vườn chuẩn sẵn bàn tiệc, còn đặt thêm cả vỉ nướng ở sảnh bên, kết quả chẳng một ai mảy may động tiệc rượu, chạy sang bên nướng thịt.

“Đây là thịt nai còn tươi, cha chồng của Văn Tú săn ở rừng Đông Sơn đấy, sai đưa một ít sang nhà , nay đem đến để cùng nếm thử.” Vạn phu nhân đưa một lát thịt nai xắt cho Tiểu Thất, thế là Văn Tú chê thương con.

“Trong nhà con sẵn mà giờ vẫn tới đây tranh hả?” Vạn phu nhân véo mũi con gái.

“Nào nào nào, cũng nịnh bợ Quận công phu nhân nữa.” Hà phu nhân bên , “Đây là dưa lưới mật đem về từ miền Tây, sợ vận chuyển đường va đập hư hỏng nên quấn chăn ủ đấy, tướng công nhà còn tưởng giấu tiền trong rương, mở thấy là dưa thì thở dài rên suốt hai ngày liền.” Nàng bày dưa lưới giữa bàn, bắt ăn một miếng cho bằng , nàng mất bao công sức đem về mà.

Chúng nữ cũng chiều theo ý nàng, mỗi ăn một miếng.

Lúc Hồng Phất đưa rượu nóng tới, đây là rượu Đào Lâm chính cống Tiểu Thất đem về từ Tần Xuyên. Rượu sản xuất tại Đào cốc nên mới cái tên đó, các văn nhân mặc khách ở Đào cốc khen nức tiếng thiên hạ, mỗi năm chỉ sản xuất chừng , tới nhà họ Lý cũng chắc uống thỏa thích, thế thì bên ngoài tất càng khó phần.

Vì trong phòng ngoài nên cũng cần kiêng dè, Vạn phu nhân và Hà phu nhân còn múa túy quyền, chọc cả phòng phen vỡ bụng.

Rượu quá tam tuần, Hà phu nhân hỏi ý kiến của Vạn phu nhân về chuyện thuyên chuyển của Hà Ứng Kiền, thế là hai lui chái phòng tâm sự.

Hội Tiểu Thất với Vạn Văn Tú, Mã Khê Liên vẫn còn tụ tập. Sợ sảnh bên gió lùa lạnh nên Hồng Phất đốt địa long ở mái Tây, đưa ba qua bên , còn dẫn hai nha đầu Hương Tuệ và Minh Đan tiếp tục nướng thịt uống rượu, đó tụi Mai Hương và Phương Như cũng đến nhập tiệc, trong phòng nô nức tiếng .

So thì mái Tây yên tĩnh hơn, địa long ấm áp, rèm cửa buông, đùi ba cô gái đặt thảm nhung dày, vây quanh bàn lửa rầm rì chuyện.

“Trông sắc mặt tỷ kìa, hình như gầy hơn nhiều so với .” Mã Khê Liên cẩn thận quan sát Tiểu Thất.

“Sinh Hiên Nhi khó khăn, giờ vẫn đang uống thuốc.” Tiểu Thất .

“Thế mà lúc nãy tỷ còn uống rượu?” Vạn Văn Tú cảm thấy nàng quý trọng cơ thể , uống thuốc còn dám uống rượu.

“Mới uống hết hai tháng, Lưu thái y bảo dừng ít bữa để đổi toa thuốc.” Nói thật, nàng thực sự uống thuốc thêm nào nữa, nhưng Lý Sở chịu, cứ ép nàng uống tiếp.

“Phụ nữ mà, sinh con chính là liều mạng.” Mã Khê Liên lắc đầu, “Cô em chồng nhà mới ngã mấy hôm , mà cũng sắp năm tháng , là sẩy thai, mà là con trai nữa chứ, còn suýt mất mạng.”

Tiểu Thất và Vạn Văn Tú há miệng thương tiếc.

“Tuyết rơi mấy hôm liền, nàng còn vác bụng lung tung gì?” Vạn Văn Tú hiểu nổi hành động tìm đến cái c.h.ế.t .

“Là do tỷ nguyên nhân thôi, em chồng nhà gả cho tước vị, cô gia là con trai trưởng, ngày cũng một đời vợ, nhưng sinh một cặp trai gái thì bạo bệnh qua đời. Sau đó mai cho em chồng nhà .” Nàng giải thích với Tiểu Thất, “Tỷ còn nhớ chuyện chồng lấy hai trăm lượng của thêm của hồi môn . là từ khi thành sống cũng tệ, áo gấm cơm vàng cơm bạc, chồng vênh váo với các chị em dâu ghê lắm. Rồi một hôm con cả của cô gia theo tổ phụ lên đường, ai dè xe ngựa tông trúng, mấy ngày qua đời. Phòng lớn con cháu, bên mới ép em chồng nhà sinh con, một ngày uống thuốc ba , cuối cùng cũng thai, chồng nàng cảm thấy cái thai khá , định đến chùa Dao Quang cầu bùa bình an, kết quả nàng dẫn các thị cửa tiễn, ai dè trượt chân té từ bậc thềm, lăn mấy vòng luôn đấy.”

“Người hầu hết ?” Vạn Văn Tú khó tin, nữ quyến nhà giàu nào mà nổi vài ba hầu? Nhất là đang mang thai, cho dù là ngã thì cũng thể lăn mấy vòng .

“Người ở ngoài sáng, gian nấp trong tối, kẻ gian tà niệm thì đề phòng cũng khó.” Tiểu Thất một cách bình thản.

Mã Khê Liên mang vẻ mặt vẫn là tỷ thấu thứ, “Nhà cũng nghi , nhưng…” Nàng thở dài, “Nhà phận thấp, nào coi nhà gì, chồng thăm con gái, bà thông gia còn ám chỉ em chồng bạc phúc, mang thai còn chịu yên.”

Vạn Văn Tú tức tối bóp chặt hạch đào tay, “Hà h.i.ế.p quá đáng!”

Mã Khê Liên bĩu môi , “Chứ còn gì nữa”.

Tiểu Thất suy nghĩ, “Cô gia bên nhà ý gì ?” Vợ vững trong nhà , quan trọng nhất vẫn là thái độ của chồng.

“May cô gia đến nỗi nào, lúc với chồng qua thăm, y còn cố ý đến gặp một , khuyên chồng bầu bạn với vợ ít hôm. cô em chồng nhà thì… hễ thấy chồng lu loa lên, còn bao nhiêu thương tiếc cũng trôi sạch theo nước mắt nàng .” Mã Khê Liên .

“Chỉ cũng ích gì?” Vạn Văn Tú nghiến răng , nếu đổi là nàng, đầu tiên giữ chặt tướng công tiện tay điều tra xem ai hại , chắc chắn sẽ tra kha khá.

“Khóc cũng vô ích, nghĩ cách giải quyết mới .” Ví dụ như nàng, thật tình cảnh của nàng cũng khác em chồng của Mã Khê Liên bao: đều gả cho nhà phận cao, bên ngoại cũng tiếng . May mắn là nàng kéo Lý Sở về phe , những khi đối mặt với đại gia đình ngăn cản, đỡ bao rắc rối. Nguyên tắc xử thế của nàng là chó với mèo cùng sống trong giới hạn thì hòa hợp với , thậm chí vẫy đuôi, nhưng nếu vượt quá giới hạn thì sẽ xòe móng, nhất là khi giờ nàng hai đứa con, nếu dám cả gan đụng tới tụi nhỏ, nàng chắc chắn đủ kiên nhẫn dồn đối phương chỗ chết.

“Nàng , hỏng là hỏng do chồng nhà dạy dỗ nên, nổi mới mấy câu, chẳng chịu .” Mã Khê Liên cảm thấy hết bổn phận một chị dâu .

Rồi đó Mã Khê Liên sang chuyện mấy bà bên chồng của em chồng, ít ngày tiếp xúc, nàng cảm thấy ai hiền lành cả.

So sánh như mới thấy trong nhà ba họ đều thị thông phòng, chỗ Tiểu Thất hai quý , chỗ Vạn Văn Tú là tiểu Trương gia đưa đến, còn nha đầu của Mã Khê Liên thì thông phòng, một ai yên phận. Cũng may cả ba dạng dễ đối phó, tuy công khai chịu thiệt nhưng trong âm thầm vẫn ăn nhiều trái đắng.

Chẳng hạn như tai nạn trong lúc Tiểu Thất sinh nở, tuy điều tra hung thủ đằng , song khi truy vấn nguyên nhân thì vẫn mù tịt.

Hoặc là tiểu nhà Vạn Văn Tú, nhân lúc Vạn Văn Tú hồi kinh thăm , thị cũng nghĩ đủ cách chạy đến biên thành, quấn lấy Trương Hán Chi chịu .

Còn bên nhà Mã Khê Liên thì bớt lo hơn, chỉ tiếc một bà chồng quá đau đầu, những đòi tiền của hai vợ chồng mà còn con dâu sinh cháu trai cho bằng , phiền phức vô cùng.

Cuộc sống chính là một ngọn lửa, cháy ít cháy nhiều thì vẫn cháy, cháy đến khi hóa tàn cũng là lúc hết cuộc đời.

***

Ngày hôm bãi triều sớm, bên Đông phủ cũng chuyện gì nên Lý Sở về thẳng nội viện. Lại phát hiện vợ đang ngủ, Phương Như nàng uống mấy ly với mấy Vạn phu nhân.

“Chàng chỗ khác , để ngủ thêm lát nữa.” Tiểu Thất hé mắt đẩy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tay-phu-ky-truyen/chuong-63.html.]

Thấy nàng mệt thật, Lý Sở cũng quấy gầy, tìm gối đệm lưng, cầm sách đầu giường .

Một lúc , Tiểu Thất lật lồm cồm bò dậy, mắng , “Người đang ngủ mà, cứ đây thì chợp mắt .” Đang ngủ ngon mà phá đám.

Hắn ngẩng đầu lên, “Mạc Trường Mạnh đến tìm buổi chầu, mời chúng tối nay ghé phủ nhà y ăn cơm.”

Tiểu Thất đang vuốt tóc thì khựng , “Có chuyện gì ?” Từ khi chồng Mạc gia đến kinh thành, nàng ít tới Mạc phủ.

“Không .” Hắn nhướn mày.

“Không chuyện gì mà cũng nhận lời?” Chẳng thích Mạc Trường Mạnh ? “Thấy mấy ngày nay lên chầu mà cứ bơ phờ, chắc hẳn chuyện phiền lòng.” Dĩ nhiên coi .

“…” Đi coi ? Nàng dùng khuỷu tay thúc , con đúng là ngày càng ngây thơ.

Lý Sở vờ hiểu vì nàng thúc , khép sách , hai vợ chồng tình tứ đùa một lúc, thi thoảng trong rèm vọng một hai tiếng .

Tới khi tấm rèm vén lên, cổ áo Tiểu Thất đang hé mở, búi tóc cũng rối hơn lúc nãy. Nàng dậy vuốt tóc buộc , tới tủ tìm áo khoác và trang sức cửa, bảo Phương Như chuẩn mấy hộp trái cây.

“Lại lén thêu thùa?” Lý Sở đang quần áo thì vô tình trông thấy mũ đầu hổ trong tay nàng, vì sinh con thứ hai khiến nàng mệt mỏi quá độ, Lưu thái y chỉ định nàng tạm dừng những công việc vất vả, thậm chí cũng bớt may vá thêu thùa, là mỏi mắt, vì y phục của cha con bọn họ năm nay dám phiền nàng, nào ngờ nàng lén may mũ cho khác.

“Mũ may từ lâu , con trai cũng đội nhiều , là dì thằng bé, chẳng lẽ tặng nổi thứ ?” Nàng đặt mũ đầu hổ đáy hộp quà.

“Đợi bao giờ nàng khỏe lên, tặng bao nhiêu thì tặng.” Thân thể nàng chính là đại sự của ba cha con họ, bọn họ lo lắng cho nàng là thế, mà nàng bỏ ngoài , “Lát nữa đến Mạc phủ, cấm nàng uống rượu.” Cái học bắt đầu học uống rượu.

Tiểu Thất thở dài đầy nặng nề, thầm nhủ đúng là gió đổi chiều, ngày xưa rõ ràng là nàng với những lời .

Hai vợ chồng đồ xong xuôi, dặn tiền viện chuẩn xe ngựa lên đường đến Mạc trạch.

mặt Mạc mẫu nên theo lễ, hai vợ chồng tới hậu đường chào bà , thăm hỏi vài câu mới tới sảnh chính.

Vì thức ăn vẫn đang chuẩn nên Mạc Trường Mạnh dẫn Lý Sở đến thư phòng dùng .

Tiểu Thất Thiếu Quân kéo phòng chuyện.

“Gọi hai tới cốt là nhờ em rể một chuyện.” Cùng là , Ngô Thiếu Quân hề vòng vo, thẳng vấn đề.

“Chuyện gì?” Thế lực của Mạc gia và Lý gia gần như ngang , chuyện gì mà bọn họ giải quyết ?

Ngô Thiếu Quân tức giận thở hắt, “Cũng do chồng mà , mấy hôm đến nhà chính chúc thọ ông chú, con trai con rể nhà đông quá trời, thế là bà cũng bảo Trọng Sinh tới giúp, tỏ vẻ con trai bà cũng tài giỏi như ai. Ai ngờ gây họa.” Rồi nàng kể đầu đuôi câu chuyện cho Tiểu Thất.

Mạc Trường Mạnh đến giúp chú họ tổ chức thọ yến, vô tình nữ quyến của Thuận Thân vương phủ trông thấy, trong đó một là Tĩnh An huyện chủ nhắm trúng Mạc Trường Mạnh, hai ngày cho đến phủ mai.

“Bọn họ rể vợ con?” Tiểu Thất cảm thấy chuyện quá hoang đường.

Ngô Thiếu Quân tức giận, “Người bảo, chỉ cần trong phủ gật đầu thì đồng ý đối phòng.”

… đó là huyện chủ mà!” Uy nghiêm của hoàng gia thứ để hạ thần xem thường? Nếu cửa thật thì chắc Thiếu Quân còn giữ vị trí chính thất, khéo còn đuổi cổ nữa! “Tổ mẫu ?”

“Biết , bà cũng đang nghĩ cách. Nghe em rể và Thuận Thân vương quan hệ , nên mới gọi hai đến bàn.” Ngô Thiếu Quân giậm chân, mãi gần đây quan hệ hai vợ chồng mới cải thiện, xảy chuyện .

là hồng nhan họa thủy.” Tiểu Thất than thở, chỉ cần dung mạo thì bất luận là nam nữ cũng an , nàng lấy vui, may mà cha xấp nhỏ nhà nàng là “hàng bán chạy”.

Dĩ nhiên Tiểu Thất sẽ dốc lực hỗ trợ, chuyện những chỉ dính đến thể diện của Ngô gia, nếu xử lý khéo thì khi còn liên lụy, nàng là con gái nhà họ Ngô, chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều, cho nên thể bàng quan .

Hai chị em Ngô gia trong phòng bàn bạc cách giải quyết, thì ở thư phòng bên hai em đồng hao cũng cau mày vì chuyện . Thoạt vẻ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu khéo thì thể sẽ dẫn tới họa sát , đều bất lợi cho cả Mạc gia lẫn Ngô gia.

Trên đường về, Tiểu Thất hỏi Lý Sở cách nào đối phó .

“Khó lắm.” Ngày xưa và Thuận Thân vương cùng ở nội phủ, nên cũng hiểu một hai chuyện trong vương phủ. Vì Thuận Thân vương mẫu hậu nuông chiều tiên đế yêu quý. Thế nên khi kế vị, đương kim thánh thượng yên tâm về ông. Vì để trấn an hoàng , lão vương gia bỏ bê chuyện triều chính, suốt ngày chơi đùa, thánh chủ cũng vui vẻ để ông như thế, đó cũng là nguyên nhân vương phủ đông đảo thê con cái.

Nói thật, con cháu nhà thế gia nào bản lĩnh cũng đều kết với Thuận vương phủ, thứ nhất là nhà ông thực quyền, thứ hai vì lý do gia phong, trong phủ các công tử ăn chơi trác táng, các tiểu thư cũng chiều sinh hư, khó hầu hạ, ai kết thông gia cũng khổ thể tả. Trong ba đại gia tộc, chỉ Ngụy gia vì thánh chủ mai mối nên mới cưới một con gái nhà ông, Tây phủ cũng ồn ào lắm, nhưng vì phận của nàng nên Ngụy gia đả động gì, cuối cùng cũng Ngụy lão gia đành mặt, đưa vị Quận chúa và tướng công của nàng đến một thành nhỏ ở Tây Nam, oai là để con cháu tự lập, thực là trục xuất, ý là: nhà cần loại con cháu đó, thích gì thì tự .

Từ đó trở , một ai dám cưới con gái Thuận vương phủ nữa, ngay tới Ngụy gia cũng bó tay thì nhà bình thường thể? Vậy là ở Thuận vương phủ, các cô nương chờ cưới ngày một nhiều, vì vẫn sinh liên tục.

“Tước vị huyện chủ chắc là mấy phong năm Nhâm Tử, tính cũng bằng tuổi .” Cũng sắp ba mươi đến nơi ? Lý Sở .

“Nhà bọn họ còn phong theo nhóm hả?” Tiểu Thất khiếp hãi.

“Tự thánh chủ cũng hiểu rõ chuyện nhà ông , gì cũng là con cháu hoàng gia, nếu khó coi quá thì hoàng gia mất mặt, thế là ban cho tước hiệu, nghĩ chắc sẽ trông tước hiệu đó mà cưới cô nương nhà họ. Đầu tiên là Quận chúa, nhưng dần dần càng ngày càng sinh nhiều, bèn đổi thành huyện chủ, cuối cùng thì luôn.” Tước hiệu là thứ thì , thể cứ để nhà ông ôm trọn. Cuối cùng thánh chủ cũng chẳng buồn quan tâm.

“Thuận vương gia để ý ?” Dù gì cũng là ruột thịt của , ít nhất cũng quản chứ?

“Đến tên của mấy đứa ông còn nhớ nổi nữa là, thỉnh thoảng nhớ tới là rầu rĩ.” Hắn , “Kết một câu, quá nhiều nợ thì còn sầu.” Trước Thuận vương còn nửa đùa nửa thật gả con gái cho , cũng may khi nghị hôn với Ngô gia, nhờ thế mới tránh kiếp nạn.

“Chuyện lớn nhỏ, nếu để huyện chủ cửa thật thì chắc chắn Thiếu Quân sẽ kết quả .” Tiểu Thất .

“Nay Mạc Trường Mạnh phe cánh độc lập, Mạc gia sẽ yên .” Lý Sở thấy đây là chuyện lớn, chỉ là rắc rối thôi.

“Kiểu gì Mạc gia cũng chỉ để ý tới an nguy con cháu nhà , liệu cân nhắc cho Thiếu Quân ?” Nếu thời khắc quan trọng tới, Mạc gia cũng sẽ chỉ bảo vệ con cháu nhà .

“Chuyện hôn nhân của con cái, qua tuy nhỏ nhưng hệ lụy lớn. Nàng xem trong ba đại gia tộc, nhà nào cưới ngoài?” Chỉ tính mỗi Tần Xuyên bọn họ thôi: Đại ca cưới Mai thị, Tam ca cưới Triệu thị, là con gái của phe phái nội bộ Tần Xuyên, chỉ là cưới con gái nhà họ Ngô, xem như cưới thấp, vì như bọn họ cần dựa vợ nâng cao phận, cưới thấp sẽ dễ chèn ép gia tộc của đối phương, trở thành vật ngáng đường cho , con cháu cũng dễ tạo uy tín, cha vợ chi phối, “Mạc gia sẽ để dày công bồi dưỡng kẻ khác lợi dụng.” Nên với , chuyện của Mạc Trường Mạnh là hữu kinh vô hiểm. Tự Mạc Trường Mạnh cũng nghĩ đến điều đó, sở dĩ buồn là sợ ảnh hưởng đến danh tiếng bản .Nghe giải thích, Tiểu Thất cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn giục bớt thì giờ ngóng tình hình ở Thuận vương phủ, dù chuẩn cũng c.h.ế.t ai.

Loading...