Tây Phủ Ký Truyện - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-11-14 15:42:33
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng Mười một năm , tổ phụ theo chiếu lên kinh, Đại tỷ Lan Quân xuất giá, mẫu bèn bàn với phụ , sẵn dịp tiễn giá mà kinh ở một thời gian , thể sắm sính lễ cho Đại ca.
Ta hiểu ý của bà , bà nhà Trường Ninh mới lên kinh, tính nhân dịp đến chào hỏi , Trường Đình biểu ca vẫn đính hôn, bà mặt tổ mẫu nhiều là gả Tứ tỷ , nhưng tổ mẫu vẫn đồng ý.
Cứ tưởng suy nghĩ của bà sẽ thành, vì lúc nào tổ mẫu nhắc với bà Tôn về mẫu là luôn bà suy nghĩ hão huyền, ai ngờ thế mà thành thật.
Không những Đại ca và Tứ tỷ, ngay cả cũng phép theo, tổ mẫu , nếu thì dẫn hết, cũng để tụi nhỏ thấy cảnh đời.
Tuy lớn thế nhưng đó là đầu tiên rời khỏi Du Châu, hồi “Thiên Lý hành” của Bạch Trường Thị, trong thơ đất kinh kỳ “mười dặm một đình, năm dặm một gác”, còn thấy thơ ca quá, chuyện năm dặm dựng một trạm gác ! Nên khi sắp tới kinh đô, và Tiểu Thất dựa cửa xe trông ngoài. Thấy cứ cách mỗi dặm là dựng một cọc gỗ, qua năm cọc là một mái đình bốn góc, bên treo hai chiếc đèn lồng, đèn một chữ “Vệ” to tướng, Tiểu Thất ở bên cảm thán, thì đèn đường sớm thế , hiểu đèn đường là gì, nhưng cũng hỏi , chỉ coi đang lung tung.
Vì đau ốm nên khi đến kinh thành, mẫu chỉ dẫn mỗi Tứ tỷ ngoài.
Tứ tỷ mười bốn, theo lý cũng nên sớm định , nhưng mẫu thấy tỷ phúc tướng tài học, chắc chắn sẽ gả cho rể quý, nên từ chối nhiều bà mai đến cửa cầu hôn.
Nửa tháng khi lên kinh thành, một buổi sáng, tổ phụ bỗng sai đưa hương án sân, cả nhà quỳ hương án, một mặc áo bào đỏ niệm một bài dài chẳng hiểu gì.
Hôm trong nhà náo nhiệt.
Ít lâu , tổ mẫu dẫn bọn đến nhà Cữu gia, ở đó, đầu tiên gặp .
Ta từng nghĩ nhiều rằng, nếu học vấn và độ tuổi của Tứ tỷ, dung mạo của Tiểu Thất, chăng đầu tiên sẽ ? Tiếc là khi gì cả, thậm chí cơ thể cũng khỏe.
Ta còn nhớ rõ, lúc mặc trường bào, nghiêm ghế, Cữu gia với chuyện gì cũng thể đối đáp trôi chảy, ánh mắt của dính cả lên , bao gồm .
Có nhẽ chính là thông minh nhất, tuấn tú nhất đời ?
Chàng tên Mạc Trường Mạnh, là Đại ca cho , bảo thuộc nhánh bên của Mạc gia, vốn dĩ sẽ đến nhà chính Mạc gia học hành, nhưng Cữu gia thấy chữ của trong buổi tiệc mừng, lập tức cho phép cho đến học, còn đặt tên tự cho – Trọng Sinh.
Một gặp gỡ vội vàng, , nhưng kể từ đó cuộc đời bắt đầu xung quanh .
Năm đó mới mười tuổi.
Từ đêm đầu tiên thấy , còn lén đổ bát thuốc Tiểu Thất đưa tới nữa, cũng bắt đầu chăm chỉ học nữ công, dù ngón tay đ.â.m phồng rộp cũng còn kêu la. Đọc sách chữ đều nghiêm túc, mỗi ngày luyện ba tờ giấy mới dám ngủ.
Vì… vì xuất sắc quá.
Đáng tiếc là đính hôn, bởi lớn hơn những sáu tuổi.
Lần thứ hai gặp là ở Trường Ninh, năm đó mười bốn.
Hôn thê của đổ bệnh qua đời, Tứ tỷ cũng thể đính hôn với biểu ca Trường Đình, Cữu gia thấy với tổ mẫu nên giới thiệu , khen giỏi ngoại hình, chắc chắn tương lai sẽ vươn cao.
Tổ mẫu do dự, thứ nhất là từng hôn ước, thứ hai là xuất của mẫu , sợ chồng nàng dâu sống chung sẽ xung đột.
Tối hôm , trùm chăn suốt đêm, trong lòng bỗng biến thành rể, cảm giác thật sự sống bằng chết. Tiểu Thất tưởng bên ngoài trời mưa, quên đóng cửa sổ nên nửa đêm thức dậy, bỗng phát hiện ướt góc chăn, thở dài, chui trong chăn.
Hai đứa đối mặt , hỏi : Có thích Mạc Trường Mạnh ?
Ta ngạc nhiên, hỏi thể nhận ?
Muội bảo đến kẻ mù cũng nhận nữa là, với một câu: tuy hẳn , nhưng nếu thì chắc chắn sẽ vô dụng.
Ta thể cưới Trọng Sinh cần cám ơn hai , một là Tiểu Thất, khuyên mau với tổ mẫu. Một khác nên gọi là rể em rể – Lý Sở, đầu tiên y cưới Tứ tỷ, dẫn Tiểu Thất , cũng coi như là ân nhân của .
Năm xuất giá, Tiểu Thất sai từ kinh thành đưa về cho một đôi kết uyên ương bện từ dây tơ hồng. Đêm tân hôn, lén thắt nó ngón tay , còn đầu quấn quanh ngón tay , ngón tay hai sợi chỉ đỏ nối liền, lòng bỗng vui mừng.
Ta chắc thích , tuy nhưng cũng tính là , sách nhưng thể xuất khẩu thành thơ, nữ công, nấu đồ ăn, nhưng việc nào xuất sắc, học tất cả thứ mà thể học, cuối cùng phát hiện thứ nào khiến để ý đến .
So với , khác gì con sâu cái kiến.
Ta ghen với Lan Uyên, là ghen thì chi bằng bảo là hâm mộ, hâm mộ nàng thể tự do nọ mặt , dù là trò hề.
Ta thì thể như thế, thậm chí sinh Văn Nhi cũng cách nào buông thả.
Tiểu Thất sai , sai ngay từ đầu, đặt vị trí thấp bé nên mới hèn mòn như , nhưng thực chất bản như thế.
Ta hiểu đạo lý chứ, nhưng , cứ đối mặt với là thấy tự ti, vì tìm ưu điểm nào .
Bụng nhủ thế là , dù gì cũng là vợ của , sống tiếp như thế cũng , vợ chồng nhà ai mà chẳng như ?
Cho đến một ngày phát hiện còn giữ tín vật của hôn thê… Ta mới thì và là thanh mai trúc mã, mới vì mười chín tháng Hai hằng năm đều về Quế Dương, thậm chí dù đang ở xa thể về, vẫn đều đặn lễ tế gốc quế.
Đến lúc đó mới đột nhiên vỡ lẽ, bắt bẻ , mà là sẽ bắt bẻ bất cứ ai trở thành vợ .
Về đổ bệnh, tổ mẫu lo nhà chăm sóc nên đón về.
Đó là quãng thời gian thấy yên bình nhất kể từ khi xuất giá.
sớm tối mỗi ngày, dẫn Văn Nhi đến rừng mai vườn dạo, ban ngày thì uống chuyện với tổ mẫu, tới chiều thì đến chỗ bà Tôn thêu thùa may vá, thỉnh thoảng giúp bà Tôn tính toán thu hoạch ở điền trang.
Ngoài , thật sự còn nhiều chuyện thể .
Khi khỏi bệnh, đón con về Mạc trạch.
Bắt đầu từ lúc , giữa hai trông như đổi gì, nhưng dường như thứ đổi.
“Bẩm phu nhân, sắp đến giờ cơm tối , cần tới gọi cô gia ?” Thanh Phỉ hỏi.
Ta đồng hồ cát, cuối giờ Dậu, hẳn ở Tây viện chờ sẵn ở cửa trong, cần phí công gì, “Đã giờ , tới tức là tới, đóng cửa viện .” Đặt bút xuống, vươn một cái, từ ngày Tiểu Thất Gia Châu, các cửa hàng tơ lụa hùn vốn với ngày một ăn phát đạt, sổ sách rơi cả tay , nhất là lúc kiểm tra gần năm mới, đối chiếu rõ mấy chồng sổ sách, thật sự tốn công.
Thấy đ.ấ.m vai, Thanh Phỉ giơ tay đ.ấ.m bóp giúp , “Cứng cả đây , cô thái thái mới cho đưa mấy gói thuốc từ Gia Châu đến, là phu nhân ngâm nước nóng tắm thử? Phu nhân bận mấy ngày liền, cũng nên thư giãn thôi.”
“Được, ngươi chuẩn , dù gì hồi chiều cũng ăn nhiều điểm tâm, giờ vẫn thấy no.” Ta thư phàn nàn với Tiểu Thất tay chân dễ lạnh, bèn cho đưa thuốc tới, là thử , công hiệu.
Tới thư phòng chải đầu đồ, nước tắm cũng chuẩn xong, trời lạnh thế , đúng là chỉ ngâm nước nóng mới thấy thư giãn. Nếu sợ ngâm lâu chóng mặt thì thật sự ngâm thêm một lúc nữa.
“Vị Lưu thái y mà cô thái thái giới thiệu đúng là mát tay, phu nhân mới uống thuốc đến nửa năm, sắc mặt những khá lên mà cơ thể cũng nở nang nhiều, xem về vẫn uống đúng giờ.” Thanh Phỉ chải đầu khen Lưu thái y tay nghề.
“Cô thái thái hưởng phúc, khoan bàn tới chuyện khác, riêng việc ăn uống cứ tìm ngài hỏi là chuẩn khỏi chỉnh.” Hồng Ngọc bên tiếp lời, nhân tiện khoác thêm áo lên vai .
Chợt thấy động tĩnh ở ngoài cửa.
“Bẩm phu nhân, Đại gia đến ạ.” Là nha đầu giữ cửa bên ngoài.
Thanh Phỉ qua gương, khi từ nhà ngoại về, do lý do cơ thể nên ở chỗ , còn mới sứ Nam Việt ba bốn tháng, mới về đến nhà, chỉ ở trong phòng ăn vài bữa cơm, thỉnh thoảng ở Tây viện quấn lấy, cũng sẽ đến chỗ nàng ăn hai bữa, giờ là canh mấy mà đột nhiên tới đây?
Còn đang nghĩ thì rèm vén lên, bước , ôm trong n.g.ự.c một chiếc hộp lớn.
“Gì thế?” Ta dậy toan nhận lấy.
Chàng bảo nặng lắm, tự đặt xuống bàn trang điểm.
Ta mở , phát hiện là mấy phiến đá.
“Lần Nam Việt, bên tặng mấy khối lục bảo đỏ, vì hành lý nhiều nên giao cho vận chuyển về bằng đường thủy, ai ngờ chuyển nhầm nơi, đến giờ mới đưa tới.” Chàng .
Ta đáp một tiếng đếm, tổng cộng sáu khối, tiện tay chọn khối to bằng nắm tay và một khối to bằng quả trứng đặt lên bàn, đoạn sang , “Còn đem đến chỗ mẫu .” Lần mang đến mấy khối, vì hai khối to trông ý nên đánh một bộ tặng Tiểu Thất, chồng chuyện thì cứ càm ràm mặt mãi, bảo đem đồ trong nhà cho em gái đằng ngoại. Nên từ đó trở , hễ đồ đem về thì chỉ chọn phần của , còn bọn họ thích chia thế nào thì chia, đỡ bên tai ồn ào.
Chàng , “Đây là phần của nàng.”
“Thiếp… lấy mà.” Ta chỉ khối đá bàn.
Mắt lóe lên vẻ thất vọng, là vì còn hưng phấn như ư? thế, ngày dù chỉ đem về một tờ giấy Tuyên Thành thôi cũng đủ khiến vui vẻ như kẻ ngốc, ngẫm bản lúc … thật là một lời khó , “Chàng ăn tối ?” Ta cứ đấy nữa, bèn lảng sang chuyện khác.
Chàng lắc đầu.
Quay đầu dặn Hồng Ngọc, bảo nàng xuống bếp chuẩn ít món, là thê tử đủ tư cách, ít nhất cũng thu xếp cho trong chuyện ăn ở.
Thanh Phỉ lấy đồ rửa mặt sạch sẽ đến, tự hầu hạ rửa mặt, mới bày dọn cơm tối cho .
“Nàng ăn ?” Thấy bàn chỉ một đôi đũa, hỏi .
“Hồi chiều khi uống thuốc ăn ít bánh trái, giờ vẫn còn no.” Ta cầm muỗng múc cho thêm nửa bát canh gà ác.
Vì việc gì , bèn lấy áo khoác đang may dở cho Văn Nhi từ trong rổ bên cạnh, tiếp tục may vá.
Lúc ăn uống thường tạo tiếng động, do đó trong phòng ngoại trừ tiếng đũa chạm bát thì chỉ tiếng nến cháy lốp bốp.
“Mẫu , năm nàng về Du Châu?” Đang ăn nửa chừng thì bất thình lình hỏi.
Ta gật đầu, “Minh Khải đính hôn , nó là đứa chữ lót Minh đầu tiên trong nhà kết hôn, Đại ca Đại tẩu còn từ Dương Thành về, Tiểu Thất cũng về, mới nghĩ từ khi thành hôn vẫn về nào, tháng Giêng Văn Nhi cần học, nên dẫn con cùng.” Chiếc khóa thực sự khó may, thế là tìm cái đê trong giỏ, đeo ngón trỏ.
Lúc , “Đường xá xa xôi, cơ thể nàng chịu nổi ?”
“Thiếp hỏi Lưu thái y , ông nhiều lợi cho hơn.” Cuối cùng cũng may xong, cầm lấy kéo trong rổ cẩn thận cắt chỉ. Ngẩng đầu lên, thấy cũng sắp ăn xong, đúng lúc thấy tiếng chuyện của Thanh Phỉ bên ngoài, nhất định là ở Tây viện phái đến . Kể từ khi hết quốc tang, bên chẳng một giây rảnh rỗi. Từ khi khỏi bệnh, nhiều chuyện giữa vợ chồng nghĩ thoáng, thứ nhất con trai Văn Nhi, thứ hai cơ thể yếu, thứ ba, và cũng là điều quan trọng nhất – lòng đổi, dù cố gắng đến mấy thì cũng giống bây giờ, bao giờ thuộc về , dù là quá khứ, hiện tại tương lai, chuyện cần là đủ .
“Có chuyện gì ?” Ta khoác thêm áo, tới cửa.
Thanh Phỉ hiệu với là bà tử ở Tây viện.
Bà tử bê trong tay một bát sứ, thấy tra hỏi thì bước lên , “Đây là canh gà nương tử hầm đến trưa, bảo là giành phần Đại gia đến ăn, nhưng nghĩ Đại gia chắc sẽ dùng bữa ở chỗ phu nhân nên để đưa đến.”
“Canh gà thôi mà cũng quá, bộ nhân sâm nghìn năm tuổi sừng hươu vạn năm tuổi hả, đêm hôm khuya khoắt còn chạy đến đây đưa đồ, Đại gia ăn xong .” Thanh Phỉ .
Chuyện đấu khẩu thế cần mặt, một Thanh Phỉ thể giải quyết , xoay trở về nội thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tay-phu-ky-truyen/chuong-75.html.]
Thấy vẫn mặc áo khoác hôm đưa đến, ngày đông rét buốt mà mặc mỗi kiện áo mỏng thế đủ, lấy từ trong tủ kiện áo khoác bằng da, cầm đến Tây phòng.
Chàng mới ăn xong, đang còn súc miệng.
“Lát nữa mặc thêm áo mà , trời đang đổ tuyết, lạnh lắm đấy.” Thấy súc miệng xong, dúi áo khoác tay .
Chàng cầm áo khoác, sững , “ừ” một tiếng lưỡng lự rời .
Tới lúc lên giường, Thanh Phỉ đến kéo chăn giúp , “Mới nãy Xuân Quyên phục vụ ở đằng tới lấy bộ chăn đệm dày, Đại gia đến thư phòng , em thấy đêm nay ngài đến chắc là ở , ai dè phu nhân đuổi .”
“Cứ tùy .” Bây giờ chỉ thoải mái mấy ngày.
“Phu nhân , em phu nhân đang giận ngài , nhưng dẫu gì hai cũng là vợ chồng mà.” Thanh Phỉ là duy nhất hiểu tâm sự của .
“Là vợ chồng cũng chắc ngủ với , em cứ nhà chính , cũng là vợ chồng chia phòng ở đấy ? Sống cũng , hơn nữa… trong lòng chắc coi là vợ chồng.” Gạt tóc qua một bên, tiếp chuyện nữa.
Có lẽ do đó ngâm nên chỉ mới xuống bao lâu, chìm giấc ngủ.
Mấy ngày , ghé nữa, vẫn cho đưa quần áo, chăn đệm như bình thường, khi vắng, vẫn cho tới thư phòng dọn dẹp.
Đến ngày Tất niên, dẫn Văn Nhi từng bếp lớn nhỏ trong phủ cúng bái.
Khi tới bếp nhỏ trong viện của , và tụi Hồng Ngọc, Thanh Phỉ đang bánh ngọt, thấy con trai học theo cha nó bái lạy, bỗng nhớ ngày còn nhỏ, lúc trong nhà đông chị em, mỗi đến ngày cúng ông Táo, cả đám sẽ theo tổ phụ đến phòng bếp quậy một trận, xem ai cướp nhiều bánh kẹo hơn.
Hồi nhỏ đúng là thật vui, một cục đường thôi cũng thể vui vẻ cả ngày.
“Sao ?” Con trai tới xoa mặt .
Ta sờ khóe mắt, hình như là nước mắt thật, “Có lẽ là vì nhớ nhà.”
Con trai nghiêng đầu hỏi , “Thế đây là nhà ạ?”
“… Mẹ nhà ở hồi bé cơ.” Ta thở dài, cảm thấy kiểu cách nữa , bèn kiếm cớ lấy bánh ngọt cho con mà mở lồng hấp lưng , ai dè bánh mới hấp nóng, suýt bỏng tay.
Chàng ngay bên cạnh , lập tức nhúng tay chậu nước, ướt cả quần áo… đây là đồ mới, còn mới mặc đầu, “Ôi, là đồ mới đấy!”
Văn Nhi lập tức lè lưỡi với cha nó, vì nó bẩn đồ mới của nên phạt nửa canh giờ.
Đây là tật hồi nhỏ của , vì bên nhiều chị gái nên thường nhường đồ cũ cho , trong nhà mua nổi mà là nỡ vứt , dù gì cũng quen , nhà cũng cảm thấy đồ dùng thì cứ cho nhận, nên mới sinh tật thích đồ mới.
Sợ rằng đời chỉ Tiểu Thất mới hiểu nỗi đau của , vì cũng giống , lúc nào cũng chọn lựa nọ trong một đống đồ cũ, kể cả trượng phu!
Ta ít khi ghét chuyện gì, nên là bao giờ thể hiện mặt, hồi kiên nhẫn vô hạn với , vì cảm thấy chỉ cần cố gắng thì sẽ thấy điểm của , dù chỉ là một chút.
sự thật chứng minh, hèn mọn đổi chân tình.
Đêm đó xin , xem thường xuyên xin , lúc đưa đồ mới đến cho , chấp nhận lời xin của , cũng với là cả.
Cuối cùng vẫn về thư phòng.
***
Tết năm , chồng về Trường Ninh, việc trong nhà đổ hết lên đầu .
Chuẩn kỹ lưỡng đồ đạc cúng tế, phát tiền lương ưu đãi ngày Tết cho gia nhân, cũng gì khó.
Điều duy nhất khiến quen là đêm đón giao thừa, vì ngủ gật, mấy năm khi chồng ở nhà, bà luôn lải nhải nên mới thể trụ nổi, nhưng năm nay bà ở đây, nên chỉ mới đến đầu giờ Hợi mà mí mắt sụp xuống .
Ta chống khuỷu tay lên bàn, Văn Nhi từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn… Cho đến khi còn thấy nữa…
Ta sợ nóng, nhưng còn sợ lạnh hơn, nên nào ngủ cũng khổ bên cạnh. Ta nhát gan sợ tối, ai ở bên là dám ngủ, như Tiểu Thất và Thanh Phỉ, từ nhỏ các nàng quen chia chăn đệm với , vì mỗi lúc ngủ, mùa hè thích lấn , tới mùa đông thích nấp đối phương.
Sau khi xuất giá, sợ ghét nên luôn chuẩn riêng một bộ chăn đệm cho , ít dịp ngủ chung một chăn.
“Khát quá.” Tỉnh giấc nửa đêm, cổ họng khô ngứa, bèn đẩy bên cạnh.
“Thanh Phỉ” dậy, cầm cốc ở tủ đầu giường đến, cầm cốc uống hai hớp, bỗng thấy chân chạm da thịt nóng hổi, tò mò hỏi, “Sao ngủ mà ngươi mặc đồ?” Nha đầu ngủ đến hồ đồ ?
“Không tìm thấy.” Giọng nam trả lời khiến sợ tới mức rơi cốc xuống giường, đó là một chuỗi động tĩnh, tiếng la sợ hãi của , cũng tiếng động ngã xuống giường của đối phương.
Thanh Phỉ và Hồng Ngọc cầm đèn, khoác áo bước …
vì mặc quần áo, thế là một trận hét ầm ĩ.
Thanh Phỉ và Hồng Ngọc che mắt đóng cửa , để hai bọn một dựa tường, một quấn chăn đối diện trong bóng tối…
“Sao, ở trong phòng ?” Vì giật liên tục nên bắt đầu lắp.
Một lúc lâu , mới trả lời, “Đây cũng là phòng của .”
“…” , “Thì, thì cũng báo với một tiếng chứ.” Nửa đêm nửa hôm bỗng giường xuất hiện một đàn ông, dĩ nhiên là sợ chứ.
Chàng thở dài một , “Lần chắc chắn sẽ báo .” Nói xong, vẻ xuống.
Ta chịu, “Chăn đệm ướt hết , để bảo tụi Thanh Phỉ .”
“Ta mặc đồ.” Chàng nhắc sự hổ ban nãy.
“Ai bảo ngủ còn cởi sạch gì.” Ta lẩm bẩm.
“Từ đến nay đều như thế.” Chàng .
Nhìn xem, chuyện giấu nữa , “Chàng thì .” Ai đời còn ngủ mặc quần áo.
“Tối ngày thanh hôn, cũng cần đồ giúp , là nàng cứ nằng nặc đòi , buổi chiều một bộ, tối khi ngủ cũng một bộ.” Chàng bình tĩnh tự thuật.
“Không thích sớm?” Có lẽ bóng đêm tiếp thêm sức mạnh cho , nhường một câu.
“Ta cơ hội để ?” Chàng hỏi.
“…” Nghĩa là gì, chê nhiều? là nhiều thật, còn chẳng vì chịu gì với , “Đã chê thì tới ngủ gì, Tây viện cũng giường kìa.” Lần đầu tiên buông lời ghen mặt , xong bỗng thấy sợ.
“Đừng nhắc đến Tây viện với , đó là chuyện của nàng với mẫu .” Có vẻ đang giận, thở lên xuống thất thường.
“Làm như ép bằng.” Ta ép đến Tây viện sinh con với ư?
“…” Hơi thở của bất thấy rõ, vẻ tức giận thật , xoay xuống giường, nhưng bên mép giường một lúc trở trong chăn, tức giận với “ ngủ”.
Ta chịu, bò dậy toan thắp đèn chăn đệm, cứ đối nghịch với đấy.
chân chạm đất thì ấn xuống, … dám động thủ với – trong mắt hành động đó coi là động thủ. Song, nước mắt còn vội trào thì động tác đó của cho chảy ngược , vì cúi kéo áo ngủ của …
Chín tháng , đặt tên con gái của bọn là Tịch Ngôn*, chỉ hai mới hiểu nguồn gốc của cái tên .
(*Tịch Ngôn nghĩa là lời đêm giao thừa.)
Tối hôm đó, kể một câu chuyện.
Chàng sinh trong gia đình nghèo khó, tổ phụ cũng từng quan ở kinh thành lúc trẻ, nhưng khác vu oan chống đối đế vương, nếu nhờ nhà chính Trường Ninh bảo vệ thì cả nhà c.h.é.m đầu , cuối cùng chỉ rơi kết cục tịch thu gia sản.
Từ đó trở , gia cảnh lụn bại, vì chăm sóc kỹ từ bé nên phụ đau ốm, sự giúp đỡ của nhà chính, miễn cưỡng một chức vị, đáng tiếc mới lâu cách chức, cuối cùng đành kết hôn với con gái thương nhân, nguyên nhân đơn giản, vì trong nhà tiền, sắp trụ nổi nữa .
Sở dĩ mẫu hống hách như là vì cái nhà sống dựa của hồi môn của bà.
Từ nhỏ hiểu chuyện gì cũng tự dựa chính , nên sức chăm chỉ học hành, may mắn là gặp thầy giáo , dạy bảo như con trai , mãi cho tới khi Mạc gia học.
Buồn năm Thái Học viện, thầy giáo bệnh nặng qua đời, mười chín tháng Hai là ngày giỗ của ông .
là một vị hôn thê thanh mai trúc mã, là chồng quyết định cho . Khác với hình tượng cô gái tài hoa hơn trong tưởng tượng của , đó cũng là con gái nhà thương nhân, gặp bao giờ, chỉ là một mập mạp, nhưng gia sản nhiều. Thứ gọi là tín vật định ước cũng chỉ là lời bịa đặt của chồng, vốn dĩ gì cả.
Việc cũng thể trách mẫu , gì Ngô gia cũng là danh môn, tuy so với quý tộc trong kinh thành song vẫn hơn hẳn nhà nhiều. Huống hồ Ngô gia còn quan hệ thông gia với Tần Xuyên, dù là đại gia tộc như Trường Ninh thì cũng dễ nàng dâu đè đầu, nên đương nhiên tạo hình thức để lên mặt . Chớ là mẫu , cả khi sẽ kết hôn với Ngô gia Du Châu thì trong lòng cũng lo lắng.
Tuy đạt thành tựu trong việc học nhưng bình thường sinh hoạt đơn giản tiết kiệm, từ khi nhập học, quy định ăn ở nhiều. Đêm thành hôn, mở tủ , bao nhiêu món đồ chất đống, nhiều thứ dùng để gì, vì sợ mất mặt nhà nên cứ im lặng, mặc giày vò. Mãi về khi công danh, mới cảm thấy tự tin mỗi khi về nhà. bỗng và chồng nạp cho , khi nghĩ, lẽ là ngoài chịu khổ với , hoặc là thấu lớp vỏ ngụy trang bên ngoài của , xem thường , nên sinh con trai sai nha đầu đến hầu hạ .
Sau đó bọn đến kinh thành, gặp Lý Sở, Lý Sở lạnh nhạt với càng khiến cảm thấy chán nản.
Ta mới với , trách oan Lý Sở , Lý Sở thái độ như thế là vì Tiểu Thất vốn gả cho .
Chàng ngạc nhiên, chuyện cũng chỉ mẫu mới tin, tổ mẫu của là ngốc, gả cho là đang đánh cược , thể đưa một cô cháu gái trong họ nữa đến ? Chuyện cũng chỉ thể xảy với như Trường Đình Lý Sở. bởi vì bọn họ còn phận bối cảnh.
Ta nghĩ, hình như cũng lý.
Mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ, thì cả hai chúng đều đang ở góc độ của mà tự xem thường bản …
Rất lâu về , vẫn cho rằng từ năm mười tuổi thích , mà chỉ với : Chàng hiểu lầm , cũng hiểu lầm , chúng coi như hòa ?
Từ đó trở , là Ngô Thiếu Quân, là Mạc Trường Mạnh, hai trở thành chính .
Ta thích rầy la thói của , ví dụ như ngoài về, còn quần áo ngay xuống giường.
Chàng cũng tán thành thói quen ngủ chia chăn đệm của , khi ngủ luôn lén nhét phần “thừa” tủ.
Về phần và Lý Sở, chuyện vì hóa giải hiểu lầm mà trở nên gần gũi, mà trái còn bắt đầu thời kỳ cãi của họ.
Mãi đến ngày Tịch Ngôn và Hiên Nhi thành hôn, hai vẫn còn cãi năm đó là ai đúng ai sai.