“Lại  những , mặc dù danh phận rõ ràng nhưng đôi bên    tình cảm, cuối cùng cũng sẽ    hạnh phúc.”
 
"Vì , tiêu chuẩn chính để đánh giá công lược chúng  là độ hảo cảm, ngoài , còn  xem liệu chúng   thể   quan hệ kết đôi với đối tượng công lược  ."
 
"Mặc dù nhiệm vụ chính  thất bại, nếu như  thành nhiệm vụ phụ ít nhất cũng  thể giảm bớt hình phạt."
 
Tuy  hiểu lắm, nhưng  vẫn gật gật đầu: “Được.”
 
"Ta hứa, tất cả chỉ là hình thức thôi,  tuyệt đối sẽ   bất cứ điều gì với ngươi. Ngươi... Hả? Ngươi  suy nghĩ chút, cứ thế mà đáp ứng ?"
 
Lục Cẩm Yên nhướng mày, kinh ngạc:
 
“Ta vẫn còn chuẩn  một bụng chữ còn  kịp .”
 
“Hôn nhân cưới hỏi của nữ tử thời đại  quan trọng như , ngươi  định cân nhắc kỹ một chút ?”
 
Ánh mắt  vẫn bình tĩnh như , lạnh nhạt:
 
“Ta gả cho ai,   còn quan trọng. Hơn nữa, chỉ là hình thức mà thôi, cũng   thật sự thành hôn, ngươi  từng giúp đỡ , thuận lý thành chương  đều nên đồng ý.”
 
Đáy mắt Lục Cẩm Yên tràn ngập cảm động: "Thẩm Chiêu Quân, ngươi đúng là  !"
 
"Sau   cơ hội  nhất định sẽ trả ơn ngươi!!!"
 
Do  mới  cảnh tượng như hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-dao-mao/22.html.]
 
“Khụ Khụ.” Lục Cẩm Yến  , đột nhiên hỏi một câu: “Muội  khẩn trương ?”
 
Ta  chút  hiểu: “Chúng  thành  giả,   căng thẳng?”
 
Hắn gãi đầu : “Ừm, mặc dù giả. Mà cũng là  đầu tiên  lấy vợ, trong lòng cũng khó tránh rộn ràng.”
 
Lục Cẩm Yên   một lúc, khẽ thở dài một ,  đó nhỏ giọng :
 
"Hầy dà, xinh  như , nếu là tức phụ của  thì   mấy.”
 
Chúng  thương lượng cùng  một lúc, bàn bạc một  chuyện, xong việc  trở về khuê phòng
 
Giữa đêm, trời bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách, bỗng dưng khiến cho lòng  trấn an đến lạ lùng.
 
Hôn kỳ ấn định  16 tháng 6. Bây giờ  là cuối tháng 5, chẳng  lâu nữa sẽ đến tết Đoan Ngọ.
 
Tết Đoan Ngọ trong cung, đều là Ngự Thiện phòng chuẩn  bánh ú, hoàng tử công chúa và các phi tần trong cung  nhiều, tất cả đều là do chúng  tự tay chuẩn .
 
Thẩm Túc từ nhỏ   học đủ thứ, tất nhiên sẽ  đích   xuống bếp  những việc .
 
Cho đến năm mười một tuổi khi đó,  nằng nặc đòi ăn bánh ú do Thẩm Túc , Thẩm Túc khẽ vuốt ve mái tóc , mỉm  đồng ý, ngay hôm đó  tìm  học,  cho cho  ăn.
 
Từ đó, mỗi dịp Đoan Ngọ, dù  bận đến , Thẩm Túc đều sẽ dành thời gian tự tay  vài chiếc bánh ú cho .
 
Nhớ  những ngày tháng đó,  chỉ  thể khẽ thở dài buồn bã, đáng tiếc năm nay   ăn nữa .