Người dạy   sách vốn là Triệu thái phó,  ngoài bảy mươi tuổi. Ngày thường thì luôn tươi  hòa nhã, nhưng cứ hễ động đến chuyện học hành, liền lộ  vẻ mặt nghiêm khắc.
Nghe  hỏi, Đào Tử Kinh  hành lễ  nữa.
“Triệu thái phó  cáo lão hồi hương, bệ hạ  hạ chỉ, từ nay về  việc học của điện hạ, sẽ do Đào mỗ phụ trách.
“Bệ hạ còn dặn dò, bảo Đào mỗ càng  chăm sóc  cho sinh hoạt thường ngày của điện hạ.”
…
Lời   càng thêm mập mờ ám   đấy!
Ngươi định chăm sóc kiểu gì?
Lên giường chăm sóc   !
05
Buổi tối, Thái tử hồi cung.
Nghe  chuyện của Đào Tử Kinh xong, tuy rằng  lộ vẻ bất mãn, nhưng  bất ngờ   thêm gì nhiều.
Còn tự  an bài cho Đào Tử Kinh ở tại thiên điện,  chỉ định hai thái giám  cận đến hầu hạ.
Ta nhịn nhịn, nhưng vẫn  nhịn .
“Thần   một chuyện  hỏi điện hạ,”  hạ thấp giọng, “mấy hôm  ngự y đến bắt mạch cho điện hạ,   là  vấn đề gì  ạ?”
Thái tử: “…? Vấn đề gì?”
Thấy  vẫn  hiểu ,  nghiến răng,  thẳng toẹt : “Có  là đường con cái của điện hạ  chút khó khăn ?”
Nếu  thì  Đế - Hậu  tìm  giúp  sinh con chứ!
Hơn nữa, hoàng thất  từ xưa đến nay vốn con cái khó khăn.
Hoàng đế chỉ  một  Thái tử là cốt nhục.
Tiên đế cũng chỉ  một đứa con là đương kim bệ hạ đây thôi.
Nghĩ  nghĩ , chắc chắn là Thái tử đường con cái  , nên Đế - Hậu hai  mới bất đắc dĩ  dùng hạ sách  thôi!
Cái quốc gia  truyền thừa đúng là gian nan đến mức    thương tâm rơi lệ mà!
Thái tử nhất thời  kịp phản ứng.
Đợi đến khi  hiểu , mặt lập tức đỏ bừng lên.
“Cố Tích Ninh! Đầu óc nàng  nghĩ mấy thứ lung tung vớ vẩn gì thế hả?!”
Tối hôm đó, để chứng minh   thể sinh con, Thái tử   nghiêm túc.
Sau khi nghiêm túc xong,  mệt đến mức ngón chân cũng co quắp .
Thái tử  khoác thêm áo ngoài, định  ngoài  tiếp.
Ta vội vàng  dậy: “Muộn thế  , điện hạ còn định   ?”
Thái tử khựng bước chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-muon-thu-nam-duc/chuong-3.html.]
Chỉ thấy   đầu , liếc xéo  một cái đầy âm trầm, “Bổn cung  tập thể hình.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi :
“Đi luyện cơ bụng!”
06
Từ hôm đó trở , Thái tử bất kể ngày đêm, cứ hễ  thời gian rảnh là   tập thể hình.
Mười mấy ngày trôi qua, đường nét cơ bụng của  ngày càng rõ ràng, còn  thì   “khỏe” đến mức mắt quầng thâm đen xì.
Tống công công vẫn ngày ngày đến thỉnh  lật thẻ bài.
Thấy  mười mấy ngày như một, chỉ lật thẻ bài của Thái tử, ông hết   đến  khác     thôi.
Cuối cùng  một ngày,  khi    nữa lật thẻ bài của Thái tử, Tống công công  với , rằng ngày mai, Hoàng hậu mời  đến ngự hoa viên ngắm hoa.
Thế là hôm ,  ăn mặc lộng lẫy đến ngự hoa viên.
Hoàng hậu  ở đó chờ sẵn từ lâu.
Vừa thấy , bà liền nở nụ  rạng rỡ.
“Ninh Nhi đến  ? Nhanh! Mau  xuống .”
Ta  xuống xong, bà nắm lấy tay , tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt .
Càng  bà càng nhíu mày:
“Sao mấy ngày  gặp, bổn cung thấy con càng ngày càng gầy  thế ?
“Có   hầu hạ   chu đáo ?”
Ta nào dám  là  chu đáo chứ!
Chu đáo đến cả chục  , còn  chu đáo nữa chẳng    thêm cả trăm cả ngàn  nữa chắc?!
Chỉ  thể ậm ừ cho qua,  là  thứ đều , chỉ là dạo  trời nóng,   chút khó chịu. Vì ăn uống kém , nên mới gầy chút thôi.
Hoàng hậu quả nhiên   đánh lạc hướng.
Nương  và Hoàng hậu là bạn  chí cốt,  từ nhỏ   định hôn ước với Thái tử, cũng thường xuyên  cung chơi.
Hoàng hậu nương nương   lớn lên, đối đãi với  như con gái ruột,  gặp mặt là  cả tá chuyện để .
Hai   đang  chuyện rôm rả, bỗng  thấy phía xa xa một trận ồn ào náo nhiệt.
Nghe   ,  là giọng nam.
"Chẳng lẽ là hoàng  quốc thích giá lâm chăng?" Ta hiếu kỳ hỏi.
"Hoàng  quốc thích gì chứ!" Hoàng hậu bật , "Phụ hoàng con hôm nay mở tiệc trong cung, mời  ít thanh niên tài tuấn chốn kinh thành đến dự yến đấy."”
Trong lòng  “thịch” một tiếng, đột nhiên  dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên  sai, giây tiếp theo, Hoàng hậu  kéo tay   dậy.
“Đi thôi, Ninh Nhi,” Hoàng hậu  híp mắt  với , “ đưa đến Đông cung con chẳng triệu kiến ai một  nào,  và phụ hoàng con suy nghĩ hồi lâu, thấy gu thẩm mỹ của  trẻ, chúng  đều  hiểu , vẫn là  để tự con chọn mới .”
“Nào, xem    ai  mắt con  nhé?”