Thái Tử Phi Hung Hãn - Chương 80 - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-10-19 05:15:11
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa trưa, tiếng dần dần vang lên ngoài điện.

Nguyễn Linh Huyên chậm rãi mở mắt , eo đau cánh tay đau, cố gắng chống nhổm dậy, thấy nơi đang là giường mỹ nhân đặt trong góc tẩm điện Đông Cung.

Cách đó xa, bên cạnh giường cưới, cây cột bằng gỗ sẫm màu còn treo màn đỏ thêu long phượng bằng chỉ vàng, đậu phộng táo đỏ nhãn lăn lóc khắp mặt đất, thậm chí Nguyễn Linh Huyên còn lấy một mảnh vỏ nhãn nát bươm mông.

Ý thức dần dần trở về, gò má Nguyễn Linh Huyên càng ngày càng đỏ.

Đêm qua lúc tối lửa tắt đèn, ngờ “sức phá hoại” của trận so chiêu giữa hai lớn cỡ , chẳng trách khiến nàng mệt gần chết, thao thức đến khi trời sáng, thấy tay chân của thu nhỏ nữa thì mệt mỏi đến nỗi mắt nhắm nghiền.

Tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, nàng sang thì thấy Tiêu Văn Cảnh đang khom lưng dọn dẹp từng đống bừa bộn mặt đất.

“Chàng…” Nguyễn Linh Huyên mở miệng thể kêu cung nhân đây dọn dẹp nhưng tình trạng thê thảm trong tẩm điện, nàng cảm thấy thật sự thích hợp để khác tiến chứng kiến.

Nàng đ.ấ.m eo, kéo áo ngoài rộng thùng thình từ khoác lên , ỉu xìu xuống giường, tiến lên dọn dẹp với Tiêu Văn Cảnh.

“Nàng tỉnh dậy sớm ?” Tiêu Văn Cảnh nghiêng đầu nàng, đôi mắt ẩn chứa ý , dấu hiệu trở mặt vì đống hổ lốn mắt, cảm xúc định đến nỗi một tia gợn sóng.

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ, tiếng mặc dù đến nỗi ồn ào nhưng ai nấy cũng đều tràn đầy hào hứng, chắc chắn thể gọi là vẫn còn sớm. Cho nên câu “nàng tỉnh dậy sớm ” của Tiêu Văn Cảnh chắc hẳn là ý trêu chọc nàng.

cũng thể trách Nguyễn Linh Huyên, dù thì vì chuyện kiếp nên nàng thật sự lo lắng khi thấy đêm đại hôn nào là sét đánh nào là trời mưa.

“Chàng chẳng gọi dậy…” Nguyễn Linh Huyên giận dỗi, tùy ý cầm một sợi dây thắt lưng vân cầm, giúp dọn dẹp.

Nàng cầm nó lên thì đường may của thắt lưng rạn, lớp vải rách từ chính giữa.

“Thế mà … Bị rách!”

Tiêu Văn Cảnh sang: “Ta bảo sợi dây lưng chắc chắn, nàng còn dùng để trói …”

“Ai bảo trói bằng tay chứ, tay của to bằng tay , tất nhiên dùng ngoại vật…” Nguyễn Linh Huyên giải thích.

Nhắc đến chuyện , nàng thẳng lưng hơn nhiều, lòng hiếu thắng chiếm ưu thế, tựa như loài mèo mặc dù là thú cưng nhưng sẽ bao giờ để móng vuốt của phục tùng khác, Nguyễn Linh Huyên cũng sẽ để rơi thế yếu.

“Vậy thì nàng dùng cái của nàng?” Tiêu Văn Cảnh dời mắt xuống sợi dây cột lung tung eo nàng.

Thân thể Nguyễn Linh Huyên cân đối, mặc dù là eo nhỏ điệu đà nhưng vòng eo cũng siết chặt, tựa như lương câu bảo mã, cơ bắp mượt mà, mạnh mẽ đầy sức sống.

“… Dùng xiêm y của chẳng rộng ?” Nguyễn Linh Huyên ôm ngực, đủ tự tin.

“Có lý.” Tiêu Văn Cảnh chiều theo ý nàng.

Mặc dù dây lưng thì đối với , chẳng qua là tăng thêm một bước mà thôi.

“Vậy thì bây giờ, cái giải thích như thế nào?”

Đồ vật rơi mặt đất còn thể nhặt lên dọn dẹp, còn quần áo xé rách thì tiện giải thích. Đây chính là đồ đại hôn, Vân Phiến dặn dò dặn dò nàng giữ gìn thỏa đáng, còn cất kho, kể cả bộ lễ phục, mũ phượng và các loại trang sức dùng lúc trong buổi đại hôn của Thái tử.

Quy củ của Đông Cung nhiều quá!

Tiêu Văn Cảnh cầm lên, suy tư : “Ừm, Đông Cung chuột, nên diệt trừ.”

Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên lập tức sáng lên, gật đầu: “Nghe đấy!”

nàng ngẩng đầu lên, nhịn thong thả tiến về phía chiếc giường hai bước, đặt tay lên cột giường áp mạnh một phát, cột giường vốn lung lay sắp đổ tức khắc ngã xuống, màn giường rủ xuống như mỹ nhân xương cốt lười biếng nhu nhược.

Nguyễn Linh Huyên há hốc mồm: “Thế… Cái đây?”

Giường sập thì thể đổ lên đầu chuột? Phải là con chuột to cỡ nào mới điều ?

Tiêu Văn Cảnh cũng khẽ nhíu mày.

Nguyễn Linh Huyên ngẫm nghĩ, quyết định đổ tội cho Tiêu Văn Cảnh: “Cứ đá trúng!”

Hắn là Thái tử, đá trúng giường thì sẽ ai dám ý kiến.

Tiêu Văn Cảnh gật bừa: “Vậy thì khác sẽ thắc mắc, đang yên đang lành tại đá cột giường?”

Nguyễn Linh Huyên nhất thời nín thinh, trầm tư suy nghĩ mãi mà nghĩ lý do nào hợp lý, đành bất chấp tất cả: “Không thì cứ thẳng sự thật, chúng tỉ thí, ai mà giường mong manh đến thế!”

“Nói như cũng ai dám tin .”

Tiêu Văn Cảnh nhịn đỡ trán, chính cũng kìm lòng đậu bật : “Tân lang tân nương nhà ai thành hôn mà đánh một trận trong đêm động phòng?”

Mặc dù khác thành hôn động phòng như thế nào, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng tình huống thể nào giống hai họ, ngẫm cũng là chuyện thú vị.

“Chàng còn nữa! Lúc uống rượu hợp cẩn, còn để , ai ngờ mới tắt đèn quên…” Nguyễn Linh Huyên biện minh cho hành vi của , bày tỏ gì cũng nguyên nhân: “Nếu ngay từ đầu cho thì sẽ hiểu lầm đánh với …”

Tiêu Văn Cảnh đặt đồ vật trong tay về vị trí cũ, chuyện dễ tính: “Đều là của , đều cho nàng ở .”

Tiêu Văn Cảnh thoái nhượng, lẽ Nguyễn Linh Huyên nên vui sướng nhưng chỉ cần nghĩ đến tình hình đêm qua, nàng vội lắc đầu nguầy nguậy.

“Không ?” Tiêu Văn Cảnh kiên nhẫn thỉnh giáo: “Nàng hài lòng chỗ nào?”

Nguyễn Linh Huyên nghẹn đến nỗi đỏ mặt, nghĩ rằng một thể cưỡi ngựa chạy trăm dặm như một đêm hạ gục? chỉ cần nghĩ đến tương lai còn lụng vất vả như , nàng chịu nỗi khổ cực .

“Mệt mỏi lắm, cưỡi ngựa cũng mệt đến mức đó…” Nguyễn Linh Huyên nghiêm trang trách móc Tiêu Văn Cảnh: “Chàng bằng Tiểu Thạch Đầu.”

Tiêu Văn Cảnh buồn : “Nàng và Tiểu Thạch Đầu cũng quen bao lâu, đến lượt ?”

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của , ai thể nhận lời của đắn cỡ nào. Nguyễn Linh Huyên hổ thẹn thùng, cả buổi vẫn một lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-phi-hung-han/chuong-80-ngoai-truyen.html.]

Tiêu Văn Cảnh trêu chọc nàng nữa: “Nếu nàng thích thì chúng đổi tư thế khác là , chẳng qua… Sau đánh đừng đánh giường ? Làm xong sẽ khó dọn dẹp…”

Nguyễn Linh Huyên nhịn bật : “Được.”

Vân Phiến nhẹ nhàng gõ cửa, động tác càng chần chờ thì giọng càng sốt ruột: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương, bây giờ là buổi trưa…”

Tuy rằng hai tân hôn nhưng ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao thì hợp quy củ, ma ma trong cung đều âm thầm phê bình.

Nghe Vân Phiến thúc giục, Nguyễn Linh Huyên vội vàng đốc xúc Tiêu Văn Cảnh tranh thủ thời gian dọn dẹp, tìm một chỗ nhét quần áo rách thể để khác thấy, còn chiếc giường… Nàng rảnh bận tâm, cũng cách nào giải thích.

Quả nhiên, Vân Phiến dẫn đám cung tỳ tiến , thấy chiếc giường hy sinh thì vô cùng kinh ngạc. nàng vốn là thành thật bổn phận, từ nhỏ chăm sóc Nguyễn Linh Huyên, những gì nên thì sẽ , những gì nên hỏi thì sẽ hỏi nhưng chịu đằng vẫn cung tỳ lắm miệng.

Đến buổi chiều, tình trạng đêm tân hôn của Thái tử lan truyền ngoài bằng những lời đồn quái dị.

Thái tử bạo lực gia đình, phu thê hai họ là hôn nhân chính trị, tình cảm hòa thuận. Tất nhiên, đa đều âm thầm giơ ngón cái, Thái tử quả nhiên là long tinh hổ mãnh, thể lường .

Sau khi thành hôn, Nguyễn Linh Huyên vô cùng thanh nhàn.

Thái tử hậu cung, nàng thậm chí để trò chuyện cãi , mặc dù vô cùng hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy cuộc sống đơn điệu, bèn thường xuyên rời cung.

Nếu tìm Thất Công chúa Tiêu Yến Thư thì cũng về Nguyễn gia ăn chực.

Thái tử một khi bận rộn thì sẽ bận tối mày tối mặt, thường xuyên thời gian quan tâm đến nàng. Nguyễn Linh Huyên cũng cảm thấy cô đơn, ngược thường xuyên tự tìm việc cho .

Việc mà Nguyễn Linh Huyên nhất là mai danh ẩn tích, hòa nhập dân gian, quản những chuyện bao động mà ai dám nhúng tay. Thân thủ của nàng , cho dù gặp nguy hiểm cũng thể chạy trốn, cho dù nữa thì còn của Ngũ Thành Binh Mã ti che chở nàng. Chẳng qua là mấy vị Chỉ huy sứ sợ nàng đụng chạm trong địa bàn của thì Đông Cung sẽ kiếm chuyện với họ.

Thế nên Chỉ huy sứ của Ngũ Thành Binh Mã ti nhức đầu, mỗi ngày mà cứ như gặp cực hình, vô cùng đau khổ. Cuối cùng, mấy nhậu nhẹt kể khổ với , quyết định cùng liên danh tố cáo hành vi “càn quấy” của Thái tử phi với Đông cung, nhờ Thái tử phân xử, trông chừng Thái tử phi một chút.

Nhận thỉnh tấu của họ, Thái tử phê ba chữ - “Cô ”.

Đám Chỉ huy sứ cho rằng kế hiệu quả, lập tức hẹn ăn nhậu một bữa, vui sướng đến nỗi chỉ thiếu điều đóng cửa đốt pháo ăn mừng.

ngày vui ngắn chẳng tầy gang, ba ngày , Đông thành Chỉ huy sứ phát hiện chẳng những Thái tử phi vẫn xuất hiện như bình thường mà còn dẫn theo một nhân vật khác, bản Thái tử đích tọa trấn.

Chỉ huy sứ còn tưởng phạm tội lớn nào đó, lập tức nhớ tất cả chuyện từ lớn đến bé mà từng phạm trong cuộc đời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thái tử phi chỉ một quả phụ quỳ giữa công đường, giọng trong trẻo: “Chu Chỉ huy sứ, Lâm tẩu tử tố cáo Trần chưởng quỹ ăn gian cân nặng hơn nửa tháng, vì vẫn thăng đường phán quyết?”

“Bẩm Thái tử phi, Lâm quả phu sống trong phạm vi Bắc thành, nàng đến Bắc thành tố cáo…”

Trần chưởng quỹ là chưởng quỹ ở Đông thành các ngươi cơ mà, để ngươi xử trí mới đúng chứ?”

Nhìn Thái tử một lời, Chỉ huy sứ khó xử: “Thái tử phi nương nương, chuyện phức tạp, dựa theo quy định thì nên để Lâm quả phụ đến Bắc thành tố cáo , chờ nha ti Bắc thành điều tra xong, xác nhận sai lầm thì mới chuyển sang Đông thành Binh Mã ti của chúng , dựa theo quy định…”

Nguyễn Linh Huyên nhíu mày: “Dựa theo cách việc của các ngươi thì một vụ án suốt mười ngày nửa tháng vẫn xong, chẳng sẽ chậm trễ thời gian ?”

Nguyễn Linh Huyên vui.

Nghe , Lâm quả phụ quỳ mặt đất lớn, bắt đầu kể khổ: “Bẩm đại nhân, phu quân của c.h.ế.t sớm, để hài tử mồ côi từ trong bụng, từ nhỏ yếu đuối bệnh tật, sống nhờ thuốc mua từ cửa hàng của Trần chưởng quỹ. cán cân của cửa hàng Trần chưởng quỹ nặng hơn bình thường, dẫn đến lượng thuốc đủ, khiến bệnh tình của nhi tử chuyển biến …”

Trần chưởng quỹ cũng tranh cãi: “Đại phu đơn thuốc rõ lượng thuốc là bao nhiêu, rõ ràng là ngươi tiết kiệm tiền nên nào cũng mua ít nhất thể. Bệnh tình của nhi tử nhà ngươi chuyển biến thì liên quan gì đến cán cân nhà ?”

Đây đều là một chút lợi ích cần rõ cũng mà các đại phu cho chưởng quỹ của các tiệm thuốc, cân của họ nặng hơn bình thường nên sẽ đơn thuốc tăng thêm hai ba tiền, bảo đảm hiệu quả mà thêm ít lợi nhuận cho chưởng quỹ, đôi bên cùng lợi mà thôi, bao nhiêu năm qua từng xảy chuyện lớn, chí ít dược liệu của ông là hàng thật giá thật, giả dối lừa gạt!

Đông thành Chỉ huy sứ gật đầu lia lịa, chuyện rõ ràng là cần nhúng tay, đều tại Lâm quả phụ cố tình gây sự.

Nguyễn Linh Huyên đến bên cạnh Tiêu Văn Cảnh xuống, .

Tiêu Văn Cảnh đặt tấu chương xuống, hắng giọng : “Tiên tổ phụ thiết lập Ngũ Thành Binh Mã ti, lệnh cứ cách ba ngày thì sẽ kiểm tra hộc đấu* và cán cân của các cửa hàng. bây giờ vẫn xảy chuyện thiếu cân thiếu lạng, thể thấy các nha ti đều việc thiên vị trái pháp luật, thế mới dẫn đến Lâm phu nhân bất công.”

*Hộc đấu: dụng cụ thời xưa dùng để đo dung tích.

Tiêu Văn Cảnh một câu, Nguyễn Linh Huyên sẽ gật đầu thật mạnh một .

Chồng hát vợ khen , vô cùng hài hòa.

trong mắt Đông thành Chỉ huy sứ như một kẻ hát tuồng, một kẻ tấu nhạc, hát hai bè. ông dám thẳng, chỉ thể cung kính cúi đầu khom lưng, khi Thái tử sang chỗ thì giả vờ phẫn nộ, chỉ rõ cấp cẩn thận điều tra, nhất định sẽ thẩm vấn nghiêm ngặt, ngăn chặn tái phạm.

Nguyễn Linh Huyên hỏi chuyện của Lâm quả phụ: “Vậy còn chuyện của bà thì ?”

Lần , Đông thành Chỉ huy sứ hiểu ý Thái tử, tóm Thái tử phi xen thì cho dù là chuyện lông gà vỏ tỏi, cũng sẽ nhúng tay.

Chuyện đến nước , ông thể quản, lập tức ưỡn n.g.ự.c chắp tay : “Hạ quan sẽ phái mang cân kiểm tra cân trong cửa hàng của Trần chưởng quỹ, nếu sai lầm thì tức là Lâm quả phụ đúng, Trần chưởng quỹ trả tiền ăn gian, hơn nữa đền bù gấp ba giá thị trường!”

Tiêu Văn Cảnh ừ một tiếng, tỏ vẻ hài lòng với cách giải quyết : “Đi .”

Đông thành Chỉ huy sứ lập tức thuận theo: “Hạ quan tuân lệnh.”

Nghe tin vụ việc của cách giải quyết, Lâm quả phụ cảm ơn trời đất cảm ơn Thái tử phi, theo đoàn Đông thành Chỉ huy sứ đến cửa hàng của Trần chưởng quỹ.

Tuy rằng chuyện giải quyết nhưng năm Chỉ huy sứ vẫn phục, thầm nghĩ vẫn là do Thái tử phi quá nhàm chán, nhất định kiếm chuyện cho nàng . Thế là một trong họ liên lạc với một cấp quyền thế, bàn rượu dỗ dành ông chuyện với Hoàng đế, mặc dù Trữ quân lập nhưng vẫn tung tích của Thái tôn, hơn nữa Đông Cung chỉ một Thái tử phi thì kỳ cục, lẽ nên chọn thêm nhiều quý nữ hầu hạ Trữ quân, khai chi tán diệp cho Hoàng gia.

Ban đầu, Hoàng đế còn cảm thấy Thái tử thành hôn lâu chọn Trắc phi cho Đông Cung thì nể mặt Nguyễn Các lão chút nào nhưng khác khuyên nhủ nhiều, bỗng nhiên ông cũng cảm thấy Nguyễn Linh Huyên là hào phóng sáng sủa, hạng tính toán chi ly, thế nên cũng đặt trong lòng, tìm một cơ hội thảo luận với Quý phi. Hoàng hậu cáo ốm tĩnh dưỡng hồi lâu, Hoàng đế cũng rõ khúc mắc của bà nên dám quấy rầy bà vì chuyện .

Thẩm Quý phi rõ tâm ý của Thái tử, nay bà tiện trái ý của nhi tử bản lĩnh , mà đám nữ tử tiến Đông Cung sẽ phân tán sự sủng ái của Thái tử phi, tương lai sinh hài tử cũng sẽ là mối đe dọa của đích tử. thể từ chối thẳng thừng “ý ” của Hoàng đế, đành tùy tiện đối phó cho xong chuyện, đó phái đến Đông Cung thông báo cho Thái tử.

Bên , Thuận Thiên Đế còn đang âm thầm chờ tin lành của Thẩm Quý phi, ngờ đầy mấy ngày , Thái tử với ông rằng dẫn Thái tử phi tuần tra việc xây dựng kênh đào ở khu vực Giang Đông.

Chưa ngày về là khi nào.

Loading...