Ta từng  mở miệng bàn bạc với Trần Mộ Phong nhưng nghĩ ,  thường mua nổi một chiếc xe ngựa  khó lắm .
 
Ta chỉ là một cô nương thêu thùa nghèo khó,   khả năng mua nổi cỗ xe xa hoa?
 
Suy tính một hồi,  quyết định bịa  một lời  dối nào đó.
 
Thí dụ như  đường  một lão gia nhất quyết nhét xe ngựa cho ,    nhận nhưng ông   sớm chuồn mất,  đành bất đắc dĩ  nhận lấy.
 
"..."
 
Không ,  cảm thấy quá hoang đường.
 
Phải cải biên  mới .
 
Cuối cùng  quyết định: trực tiếp diễn một màn kịch ngay  mặt Trần Mộ Phong.
 
Thế là  mua chuộc một phu xe, trả tiền .
 
Ta dặn gò gã: "Đến lúc đó, ngươi cứ  gần đây nhà ngươi phát tài, tùy tiện tìm một  hữu duyên  phố để tặng xe,  đưa cho  là ."
 
Phu xe tuy  hiểu đầu đuôi nhưng vẫn tôn trọng sự kỳ lạ của .
 
Dù   cũng trả gấp đôi tiền công.
 
Ta còn cổ vũ: "Cố lên, diễn  thì  sẽ thưởng thêm."
 
Gã phấn khích hẳn: "Nói thật với cô nương,  từng  một giấc mộng, chính là … hát tuồng  sân khấu."
 
Ta vỗ vai gã, khích lệ như thể gã  nắm trong tay một cơ hội bước lên đại hí đài.
 
Đôi mắt phu xe sáng rực lên: "Nhiệm vụ chắc chắn sẽ  thành!"
 
Ta mãn nguyện trở về khách điếm.
 
Con   vốn  giấu  chuyện gì, nên  sớm hé lộ cho Trần Mộ Phong chút “tiết mục xem ”.
 
Ta  bò  bàn, ngước   đang  sách.
 
Nam tử mày mắt tuấn mỹ, phong thần ngời ngời.
 
Nghĩ  nghĩ , bỏ chút tiền coi như cũng đáng.
 
"Ngươi  xem, nếu  trời rơi xuống một khoản tiền thì   mấy. Như  chúng   cần  cuốc bộ nữa, hoặc chí ít cũng  thể thuê  cho quá giang một đoạn đường ."
 
Ta bắt đầu đánh tiếng .
 
Trần Mộ Phong ngẩng mắt  , hàng mày khẽ nhíu , hỏi: "Ngươi    một cỗ xe ngựa ?"
 
Ta: ?
 
Sao   hiểu thành thế .
 
"Không  , mà là chúng ! Ta thì   nổi nữa, còn ngươi vốn cần nhiều thời gian để  sách  bài. Nghĩ tới nghĩ lui,  thấy một cỗ xe ngựa đối với chúng  mà , thật sự  cần thiết."
 
Trần Mộ Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đêm nay  sẽ hướng trăng mà khấn nguyện. Ngày mai, ắt hẳn chúng  sẽ  xe ngựa."
 
Thần sắc  kiên định đến mức,  suýt chút nữa  nghĩ    rõ kế hoạch của .
 
Ta  suy nghĩ thêm, chỉ mỉm  ngọt ngào, cũng kiên quyết gật đầu theo.
 
Sáng hôm ,   tỉnh dậy,  thấy đôi mắt  sáng rực, lấp lánh  .
 
Ta dụi mắt, hỏi: "Có chuyện vui gì ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-ta-cung-lo-tay/chuong-2.html.]
Hắn đáp: "Nói   thể ngươi  tin, sáng nay   ngoài mua điểm tâm cho ngươi,  gặp một phu xe. Phu xe bảo nhà  mới phát tài, thấy   mắt, liền khăng khăng tặng cho  một cỗ xe ngựa."
 
"Ta   cần nhưng  cứ nhét dây cương  tay ,  bỏ chạy mất."
 
"Quả nhiên, ước nguyện tối qua  linh nghiệm ."
 
Ta: "…"
 
Sao đoạn chuyện   quen thuộc đến thế nhỉ?
 
Sao mà giống hệt phương án đầu tiên   sắp đặt .
 
Có lẽ vì  trầm mặc, nên sự kiên định  gương mặt Trần Mộ Phong cũng thoáng d.a.o động.
 
Hắn hỏi: "Sao ……"
 
Ta nghĩ ngợi một chút,  dò hỏi: "Vị xa phu đó trông thế nào, ngươi còn nhớ ?"
 
"Bên mũi  một nốt ruồi đen to cỡ hạt đậu."
 
Thế thì đúng .
 
Chính là gã xa phu diễn viên  thuê hôm qua, bên mũi  nốt ruồi hạt đậu.
 
Không ngờ gã  diễn nhập tâm đến , thậm chí còn  rõ   đồng hành cùng  là ai, liền chủ động diễn  màn kịch cho .
 
Nhìn bộ dạng Trần Mộ Phong như một đứa trẻ chờ khen thưởng,  cảm thấy màn kịch quả thực diễn , nhất định  cho thêm tiền thưởng.
 
Vậy nên  lập tức phối hợp, lộ vẻ mặt vui mừng kinh ngạc: "Ôi trời, chúng  cũng may mắn quá  mất!"
 
Trần Mộ Phong  phản ứng bất ngờ của   cho ngẩn ,  mím môi đáp: "Tất nhiên ."
 
Hừ, còn  vẻ đắc ý nữa.
 
Ta vui vẻ chạy  xem xe ngựa, thực chất là để cho   thấy bóng lưng của .
 
Thế nhưng  tới  xe,  liền ngẩn .
 
Đây rõ ràng   cỗ  mua hôm qua mà là loại xe ngựa thượng hạng nhất, ngựa  thể chạy ngàn dặm   mệt, thùng xe  bằng gỗ hồng nam,  đó còn khắc vô  hoa văn tinh xảo.
 
Hôm qua xa phu từng cho  chọn vài loại.
 
Chiếc thượng đẳng nhất chính là loại , giá tận sáu mươi lượng bạc.
 
  cảm thấy mua loại đắt nhất sẽ quá lộ liễu, từ  đến nay  luôn vốn cẩn trọng, nên chỉ chọn chiếc nhị đẳng bốn mươi lăm lượng.
 
Thế mà……
 
Đây rốt cuộc là tình huống gì ?
 
Chẳng lẽ… vì để báo đáp  trả giá gấp đôi nên gã phu xe   đổi ?
 
 thế  thì  dễ  hỏng cả màn kịch còn gì!
 
Ta liếc  Trần Mộ Phong,  đang vuốt ve con ngựa với vẻ mặt vô cùng hài lòng.
 
Được , đúng là kẻ tâm lớn, chẳng hề nhận  sơ hở nào.
 
Thế cũng , nam nhân   nhiều sự đời cũng là phúc.
 
Về   cứ lấy đồ xịn  giả vờ “hàng thường” mà đưa cho  dùng là .
 
Trong lúc  còn đang nghĩ ngợi, một giọng  quen thuộc vang lên: "Cô nương,  thấy cô nương   mắt, cho nên quyết định tặng cô cỗ xe ngựa ."