Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 111: Hắn đã hối hận.
Cập nhật lúc: 2025-06-16 01:24:50
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu hỏi ấy vang lên, khiến người nghe không kịp đề phòng.
Trong khoảnh khắc, đầu óc Lý Mặc trống rỗng, theo bản năng đáp: “Nhị tiểu thư nói gì vậy?”
Đường Tiểu Bạch mím chặt môi, sải bước tiến lên, giơ tay muốn kéo lớp băng gạc trên đầu hắn xuống.
Lý Mặc theo phản xạ định ngăn lại, tay vừa giơ lên rồi lại buông xuống. Đường Tiểu Bạch thấy động tác ấy, cũng chậm rãi buông tay.
Lớp băng gạc bị kéo lỏng, tóc rối loạn, đuôi mắt thiếu niên hơi đỏ, thoạt nhìn thật đáng thương.
Nhưng Đường Tiểu Bạch chẳng còn lòng dạ nào để thương xót, trong lòng chỉ ngổn ngang nỗi bi thương, lẫn lộn với cơn giận dữ.
Trên đời này có bao nhiêu đoạn kịch cũ rích, nàng lại không ngờ mình rơi vào một màn kịch không giống điều nàng từng nghĩ tới.
Dưới vực sâu không lưu lại chút dấu vết, không hề có trọng thương, không hề có di chứng do rơi xuống nước. Người đứng trước mặt nàng, nếu rũ bỏ mảnh băng gạc kia, e rằng tinh thần còn tốt hơn cả nàng.
Và, phản ứng của hắn khi nàng hỏi câu đầu tiên, đã cho nàng câu trả lời. Không phải may mắn sống sót sau khi rơi vực, mà là tự diễn ra một màn c.h.ế.t giả.
Tiểu tổ tông mà nàng luôn nâng niu trong lòng bàn tay, hóa ra không hề yếu đuối, trái lại còn đủ bản lĩnh bày mưu tính kế, dàn dựng một màn c.h.ế.t giả hiểm nguy đến vậy.
“Ngươi muốn đi, chẳng lẽ ta sẽ không để ngươi đi? Vì sao nhất định phải dùng cách này?”
Trước kia lo lắng bao nhiêu, giờ biết chân tướng liền giận dữ bấy nhiêu.
“Khổ nhục kế này ngươi diễn vui lắm sao? Lừa gạt ta khiến ngươi thấy hả hê lắm sao? Chúng ta chẳng phải đã nói, sau này không được tái phạm sao? Lời ngươi hứa với ta đâu? Hứa với ta đâu rồi!” Giọng nàng gắt lên, nhưng lại cố kìm nén để không bị bên ngoài nghe thấy.
Rõ ràng tức giận đến thế, nhưng vẫn muốn bảo vệ hắn. Lý Mặc lòng chua xót, đau như d.a.o cắt, nhẹ giọng:
“Người đừng giận mà…” Hắn vươn tay, định chạm vào nàng, an ủi nàng, nhưng bị nàng vung mạnh tay gạt đi.
Bàn tay bị gạt đỏ bừng, nóng như lửa đốt. Hắn vẫn cố chấp đưa tay ra, khẽ cầu xin:
“Nhị tiểu thư, A Tiêu biết sai rồi…”
Đường Tiểu Bạch nghiêng người tránh né, khẽ hít mũi, giọng nghẹn lại: “Ngươi đi đi!”
“Tỷ… Tiểu Bạch… Ta thật sự biết sai rồi…” Nói đến đây, giọng hắn khàn đi.
Đường Tiểu Bạch lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi đã chuẩn bị kỹ kế c.h.ế.t giả này, sao giờ lại quay về?”
“Bởi vì ta hối hận, không muốn đi nữa.” Hắn khẽ đáp, lại lần nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
Lần này, Đường Tiểu Bạch không né, cúi đầu nhìn bàn tay bị thương của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn nên đi đi.”
“Ta không đi!” Hắn ánh mắt sâu thẳm, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng đã hơi cứng lại, nhưng thoáng chốc lại mềm đi, khẽ cầu:
“Đừng đuổi ta đi, ta chỉ còn có mình người thôi…”
Đường Tiểu Bạch khựng người. Nàng còn ngỡ hắn c.h.ế.t giả là vì đã tìm được tỷ tỷ thất lạc của mình.
Vậy… hắn định đi đâu?
“Tỷ… Tiểu Bạch… đừng đuổi ta đi… ta xin ngươi…” Giọng hắn vẫn nghẹn ngào van nài.
Đường Tiểu Bạch khẽ thở dài:
“Ta không phải đuổi ngươi, chỉ là… ngươi có bản lĩnh như thế, lẽ ra nên ra ngoài tạo dựng cơ nghiệp, làm điều ngươi mong muốn. Ngươi đã trưởng thành rồi, không cần cũng không nên mãi ở bên ta.”
Hắn dần dần bình tĩnh lại.
“Huống hồ, ngươi chỉ là rời đi để làm chính sự, chúng ta vẫn có thể thư từ qua lại. Sau này… ngươi vẫn có thể trở về. Dù mới quen biết hơn một năm, nhưng ta luôn coi ngươi là…” Nàng suýt buột miệng nói hai chữ “đệ đệ”, nhưng nuốt lại, “bằng hữu tốt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-111-han-da-hoi-han.html.]
Lý Mặc lắc đầu:
“Ta sẽ không đi nữa. Ngay tại đây, trước mắt ngươi, ta vẫn có thể làm được.”
Nói ra câu ấy, thần sắc hắn bình tĩnh dị thường. Đường Tiểu Bạch sững sờ:
“Thật sao?” Nhảy một lần xuống vực, đã tìm được cách lật mình thành công rồi?
Lý Mặc khẽ cười, gật đầu: “Thật đấy, ngay tại đây, trước mắt người, ta làm được.”
Đêm qua, trong giây phút cuối cùng, hắn đã nghĩ thông suốt. Nếu đi Trấn Châu, chính là đồng ý để Thường Sơn Quận Vương giương cao ngọn cờ “phò tá chính thống”, lấy danh nghĩa Trấn Châu quân “hộ tống” hắn vào kinh, khởi binh hỏi tội Hoàng đế đương triều về việc hãm hại hoàng tự của Huệ Chiêu Đế, thậm chí tính cả tội danh hại c.h.ế.t Huệ Chiêu Đế.
Chờ diệt xong Hoàng đế đương triều, công lao của Thường Sơn Quận Vương, đủ phong đến chức Nhiếp chính vương.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhưng triều đình khi ấy, chính sự sẽ do Vương Mậu Chiêu nắm giữ, binh lực Tây Bắc lại trong tay Đường Thế Công.
Kết cục cuối cùng, hắn sẽ thành một con rối không thực quyền, bị kẹp giữa ba quyền thần, phải toan tính từng bước, từng bước nhổ sạch chướng ngại trước mắt.
Đó là con đường người ta dọn sẵn cho hắn: bảo toàn tính mạng, chờ thời mà hành động.
Ban đầu, hắn đã gật đầu đồng ý. Nhưng giờ, hắn hối hận rồi. Hắn muốn đổi một con đường khác…
Đêm khuya yên tĩnh, Đường Tử Khiêm mặc một thân dạ y sẫm màu, đẩy cửa phòng Lý Mặc, nhanh chóng lách người vào rồi khép cửa lại.
Quay đầu nhìn thấy Thái tử điện hạ y phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trước án thư cầm bút, chẳng rõ là đang nhân lúc đợi hắn mà tiện tay chép sách, hay là nhân lúc chép sách mà thuận tiện chờ hắn.
Đường Tử Khiêm nhịn không được, cười cợt như trút giận: “Tiểu Bạch phạt ngài chép mấy lượt vậy?”
“Mười lượt.” Lý Mặc nhàn nhạt đáp.
Đường Nhị tiểu thư tuy đã đưa hắn trở về, nhưng lại nói hắn trượt xuống vách đá chính là vì không tuân thủ quy củ, tự ý chạy loạn, vì vậy rất tức giận, phạt hắn đóng cửa tự kiểm điểm, chép 《Lễ Ký》mười lượt.
Sự cứng rắn, sắt đá của Đường nhị tiểu thư khiến không ít hạ nhân kinh hãi, đồng thời lại được đại tiểu thư âm thầm tán thưởng không thôi.
Về phần Lý Mặc, hắn chép sách rất vui vẻ. Đặc biệt là nghĩ tới quyển sách chép tay này sẽ được tiểu cô nương cầm trong tay ngâm đọc, hắn càng thêm dụng tâm, đến nỗi Đường Tử Khiêm đến rồi, hắn cũng không nỡ buông bút.
Đường Tử Khiêm chờ một lúc, nhịn không được, hỏi:
“Điện hạ? Thái tử điện hạ? Thứ cho vi thần ngu dốt, điện hạ có thể chỉ rõ lần này đang định bày trò gì không?”
Chuyện này, hắn đã nhịn từ tối qua tới giờ rồi. Đêm qua, khi hắn còn đang chờ tin Thái tử thuận lợi thoát thân, thì đột nhiên lại nhận được lệnh phải đưa phong đại phu tới biệt phủ Thái tử.
Lúc đó, hắn thật sự chỉ muốn bỏ luôn cho xong. Đây là chuyện quái quỷ gì chứ?
Rõ ràng Thái tử đã sắp thoát thân, lại bắt hắn mang đại phu tới chỗ nguy hiểm?
Nếu không phải người đến truyền lệnh chính là ám vệ bên cạnh Thái tử, hắn đã nghi ngờ trong cung sớm chuẩn bị sẵn cho hắn cái tội danh mưu hại Thái tử rồi.
Kết quả thì sao?
Thái tử đúng là được Phong Hoè cứu từ quỷ môn quan trở về thật?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chuẩn bị suốt hơn một năm trời, đột nhiên lại không muốn đi nữa?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Tử Khiêm bỗng dấy lên một suy đoán táo bạo:
“Điện hạ chẳng lẽ là vì không nỡ rời Tiểu Bạch nên mới quyết định ở lại?”
Hàng mi Lý Mặc khẽ run, ánh mắt cụp xuống: “Cô chỉ là cảm thấy… Thái tử đã bệnh bao năm như vậy, e rằng cũng nên khỏi bệnh rồi…”