Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 114: Xem hắn vui đến nhường nào.
Cập nhật lúc: 2025-06-17 01:29:10
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không thể nào có sơ hở lớn đến vậy…” Đường Tiểu Bạch vừa lật giở cuốn lịch pháp mới tìm được, vừa lẩm bẩm.
Lịch pháp hiện hành tên là Lân Đức lịch, do vị Thái sử lệnh đầu tiên của bản triều biên soạn, đã dùng được hơn sáu mươi năm.
“Ta nghe huynh trưởng nói, Tư Thiên Đài vẫn luôn dựa vào Lân Đức lịch để dự báo nhật thực. Mấy chục lần trước đều chưa từng sai, sao lần này lại sai được?”
Đường Tiểu Bạch lầu bầu hỏi.
Nàng chỉ buột miệng hỏi, nào ngờ lại thật sự có người trả lời: “Cũng không phải chưa từng sai.”
Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu: “Còn khi nào từng sai?”
“Năm ngoái, Tư Thiên Đài từng dự báo nhật thực ở Giang Nam đạo.”
“Kết quả cũng không có à?”
Không thể nào, báo nhầm một lần mà lại không để lại ảnh hưởng? Thế thì lần này Lâm Hư Kỷ không phải uổng công rồi sao?
“Có, nhưng so với thời gian Tư Thiên Đài dự báo, đã lệch hai canh giờ.”
Đường Tiểu Bạch không để ý, khẽ lắc đầu: “Chỉ là sai số thôi mà…” Bỗng nghẹn lời, ngạc nhiên nhìn A Tiêu.
A Tiêu bình tĩnh nói: “Đã từng có sai số, thì sai số lớn hơn chút cũng không phải không thể.”
Đường Tiểu Bạch sững lại. Đúng là không chỉ đơn giản là sai số.
Không biết A Tiêu có biết chân tướng hay không, nhưng Lâm Hư Kỷ và Thái tử thì nhất định biết rõ, bằng không sao dám lấy nhật thực ra làm cờ?
Quả là một nước cờ hiểm!
Nếu nhờ đó mà khiến Tư Thiên Đài đổi sạch m.á.u mới, nàng cũng nguyện giữ kín chuyện này…
...
Nhưng Tư Thiên Đài nào dễ bị hạ gục đến vậy.
Mùng 2 tháng 7, Ti Thiên Đài dâng biểu chúc mừng, rằng thiên tử có đức, cảm động đất trời, cho nên nhật thực đáng lẽ phải xảy ra mà lại không xảy ra.
Lời vừa dâng lên, long nhan rạng rỡ, ban yến cho bá quan, đại xá thiên hạ.
Nhưng chiếu chỉ đại xá còn đang trên đường truyền xuống các châu phủ, thì từ phía tây lại truyền đến một tin tức.
Mà tin này, trước khi vào cung, đã được đưa đến tay Đường Tử Khiêm trước.
Lúc ấy, Đường Tiểu Bạch đang đứng ngoài võ trường, chăm chú nhìn huynh trưởng trăm bước xuyên dương, thần tiễn trúng hồng tâm. Nàng vỗ tay reo hò, tán thưởng không ngớt, bỗng thấy một tên thân binh chạy tới dâng lên một phong thư.
Đường Tử Khiêm mở thư xem, khẽ cười.
“Chuyện gì thế?” Đường Tiểu Bạch hiếu kỳ ghé lại gần nhìn.
Đường Tử Khiêm đưa thư cho nàng, còn mình ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mặc vẫn đứng ngoài trường, cười nói: “Phía tây đất Tần, nhiều nơi xảy ra nhật thực.”
Đường Tiểu Bạch vừa xem vừa hỏi: “Vậy tức là không phải nhật thực đáng lẽ có mà không có, mà là tính sai chỗ?”
Đường Tử Khiêm liếc nàng: “Muội không biết à?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch hơi chột dạ: “Ta sao lại biết được?”
Đường Tử Khiêm cười khẽ, ánh mắt lại rơi lên người Thái tử ngoài trường: “Nghe nói hôm qua muội nghiên cứu Lân Đức lịch cả ngày, còn tưởng đã phát hiện điều gì cơ chứ.” Thái tử điện hạ vậy mà không hé cho Tiểu Bạch chút gì?
Đường Tiểu Bạch cười gượng: “Sao thế được… ta mới có mười tuổi thôi mà…”
Đường Tử Khiêm nhìn nàng buồn cười, chỉ vào tờ thư: “Muội xem thời gian nhật thực các nơi, đều sau giờ Dậu bảy khắc. Đầu tháng bảy, giờ lặn của mặt trời ở kinh thành là giờ Dậu sáu khắc, mặt trời đã lặn rồi thì đương nhiên không thấy nhật thực. Còn phía tây đất Tần, mặt trời lặn muộn hơn, nên mới trông thấy được.”
Hắn dừng một thoáng, cười nói: “Bảo sao mấy hôm nay Lâm Hư Kỷ không hé răng, chỉ cần tin tức nhật thực phía tây báo về kinh, thì còn đâu chuyện nhật thực đáng lẽ có mà không có!”
Đường Tiểu Bạch bừng tỉnh đại ngộ. Quả nhiên đúng như nàng đoán.
Lân Đức lịch đã sáu mươi mấy năm không sai một lần trong việc dự đoán nhật thực, lần này cũng không thể xuất hiện sơ suất lớn như vậy, chỉ có thể là sai số đã kéo dài hơn.
Lâm Hư Kỷ hẳn đã phát hiện điều này, dùng cách tính của mình tính ra nhật thực xảy ra sau khi mặt trời lặn, mới dám đánh cược vào lần luận so tài này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-114-xem-han-vui-den-nhuong-nao.html.]
Ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Hư Kỷ đã đứng ở thế bất bại.
Không ngờ Tư Thiên Đài còn muốn lấy lòng vua mà biện bạch, cuối cùng bị sự thật tát cho một cái, mà tát thẳng vào mặt thiên tử.
Có thiên tử nào chịu được mất mặt chứ?
Tư Thiên Đài phen này, xui xẻo đã định rồi!
Khi rời khỏi võ trường, Đường Tiểu Bạch nhìn thiếu niên bên cạnh, cong mắt cười, khẽ nói: “Ta thấy nước cờ này của Lâm Hư Kỷ, thật là tuyệt diệu!”
Thiếu niên môi khẽ nhếch, mắt sáng như trăng…
...
Sai sót trong việc dự đoán nhật thực khiến Tư Thiên Đài trong một ngày bị giáng chức hơn chục quan viên.
Ngay lúc này, vị tiểu Thái tử bệnh nhược trước nay chưa từng lên tiếng với bên ngoài, bỗng đệ một đạo tấu chương.
Tấu chương nói rằng, Tư Thiên Đài đã quan trắc thiên tượng “sai khác ngàn dặm”, thì những lần trước từng quan trắc được “điềm Đông cung suy vong”, hẳn cũng chỉ là ác ý nguyền rủa Thái tử mà thôi. Loại người “dưới phản trên, bụng dạ bất lương” ấy, mong Hoàng thượng nghiêm trị không tha.
Hoàng thượng xưa nay “sủng ái” Thái tử, xem xong tấu chương lập tức hạ chiếu, tăng tội ba bậc.
Cảnh ngộ thảm đạm của quan viên Tư Thiên Đài, vừa hay đối lập với thanh danh vang dội của Lâm Hư Kỷ cùng Hồn Thiên thư viện...
...
“Huynh trưởng !” Đường Tiểu Bạch bước nhanh đuổi theo Đường Tử Khiêm: “Sao lâu rồi không thấy A Nguyên?”
Đường Tử Khiêm mỉm cười: “Hắn bệnh rồi.”
“Vậy để ta đi thăm hắn.”
Đường Tử Khiêm dừng lại hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Cô bé gật đầu lia lịa.
...
“Chuyện gì?” Đường Tử Khiêm không dẫn nàng về thư phòng, mà tìm đại một gian lương đình gần đó để nói chuyện.
Đường Tiểu Bạch cũng không để bụng, nói thẳng: “Ca ca, ta muốn vào Hồn Thiên thư viện đọc sách!”
Người ngoài đình là Lý Mặc đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hết sức kinh ngạc. Nàng làm sao biết hắn định vào Hồn Thiên thư viện?
Đường Tử Khiêm cũng ngạc nhiên: “Muội vào đó làm gì?”
“Đọc sách!” Đường Tiểu Bạch nghiêm túc, “Ta muốn tiếp tục theo học Trương tiên sinh!”
Trương Ẩn đã chắc chắn sẽ vào Hồn Thiên thư viện. Nhưng nàng muốn vào Hồn Thiên thư viện, không chỉ vì Trương Ẩn, mà còn vì hình thức thư viện này.
Hồn Thiên thư viện là thư viện tư nhân, học sinh không phân quý nhân và tiện nhân, chỉ cần có tiềm chất, tất được danh sư coi trọng, so với tộc học lấy con cháu thế gia làm chủ hay Quốc tử giám chỉ thu con em quý tộc đều khoan dung hơn hẳn.
Đây vốn là điều nàng mong muốn từ sớm, chỉ vì nghe Đường Kiều Kiều nói không có hình thức ấy nên mới chọn tộc học.
Giờ không chỉ có rồi, còn có cả danh sư như Trương Ẩn gia nhập, lại thêm Lâm Hư Kỷ cùng thân phận Thái tử mơ hồ đằng sau, nàng rất muốn, rất muốn đưa A Tiêu vào học!
Đường Tử Khiêm lại không tán đồng: “Hồn Thiên thư viện thu học sinh không câu nệ, người đủ loại phức tạp, Muội là nữ hài tử, sao có thể đến nơi ấy?”
“A Tiêu có thể đi cùng ta!” Đường Tiểu Bạch tranh thủ nói, “Còn có Đào Tử, Trừng Tử nữa! Trước ở tộc học bọn họ cũng theo ta học, vào thư viện cũng có thể đi cùng ta!”
Đường Tử Khiêm nhìn ra ngoài đình.
Dưới bậc, cách chừng mười bước, là nha hoàn Đào Tử và Thái tử điện hạ vẫn giả làm hạ nhân trong phủ.
Lời trong đình nha hoàn không nghe rõ, chỉ yên lặng đứng yên cúi đầu.
Nhưng Thái tử Lý Mặc thì nghe rõ mồn một, đang quay đầu nhìn sang, ánh mắt lóe sáng, dù sắc mặt vẫn bình thản, nhưng niềm vui lan tỏa, xa cũng cảm nhận được.
Xem hắn mừng đến thế nào…
Đường Tử Khiêm bật cười: “Không được!”