Bình Dương công chúa quả là vô cùng nể mặt.
Chỉ cần là do Đường Nhị tiểu thư giới thiệu đến, hỏi là học trò của Hồn Thiên thư viện, lập tức chút do dự bảo môn khách cho một phong thư tiến cử, lời lẽ thống thiết, văn từ hoa mỹ.
“Vậy ngươi bảo tới tìm ?” – Bình Dương công chúa cau mày, mặt đầy nghi hoặc – dám lừa nàng?
“Cũng hẳn...” – Đường Tiểu Bạch thở dài – “Chỉ là tiện miệng nhắc tới một câu thôi... với thiết gì cả.”
Diễn biến thế nàng cũng lường .
“Không các ngươi đều là của Hồn Thiên thư viện ?”
“Ban đầu là , nhưng mới đến đầy một tháng gây chuyện, còn vô lễ với Trương , thư viện trục xuất !” – Đường Tiểu Bạch nghiêm túc đáp lời.
Tiến cử thì tiến cử, chỉ cần từ nay về còn dính dáng gì đến Công Tôn Dịch, thì cũng xem như trọn vẹn.
“Thì là ...” – Công chúa Bình Dương lẩm bẩm – “Ta còn bảo đến kinh thì cứ tới tìm nữa chứ...”
Đường Tiểu Bạch liếc mắt: “Công chúa coi trọng đến thế ?”
Tướng mạo Công Tôn Dịch cũng chỉ tầm thường thôi, đến cả Triệu Cảnh còn bằng.
Chẳng lẽ công chúa là kiểu si mê tài?
“Ta chẳng tưởng là sư ngươi ?” – Công chúa .
Đường Tiểu Bạch im lặng. Được nể mặt quá cũng thật khổ tâm.
“Ta mà thèm coi trọng ?” – Công chúa hì hì – “Dạng xuất như , ít nhất cũng một nửa nhan sắc của A Tiếu thì mới thèm liếc mắt!”
Đường Tiểu Bạch: …
Vừa nhắc tới A Tiếu, ánh mắt công chúa bay về phía cửa, nơi thiếu niên dung mạo như ngọc đang , tươi phất tay gọi:
“A Tiếu, mau đây, lâu lắm thấy —”
Rồi sang Đường Tiểu Bạch :
“Lần bảo ngã xuống vực đến nỗi hủy dung, còn thấy xót quá, nay mang mặt nạ lên vẫn trai lắm!”
Thấy A Tiếu vẫn yên bất động, nàng sang Đường Tiểu Bạch bảo:
“Ngươi bảo đây cho ngắm kỹ một chút ?”
Đường Tiểu Bạch đáp thẳng: “Ngài cứ bận việc của , xin cáo từ .”
Bình Dương công chúa thấy nàng như thì càng cảm thấy thú vị, kéo tay nàng :
“Hiếm khi Tiểu Bạch tới đây, ở dùng bữa hãy ! Cho A Tiếu lâu thêm một chút... Ta thực sự thích đứa nhỏ , ngươi tặng cho ? Ta lấy một đấu minh châu đổi lấy!”
Đường Tiểu Bạch mặt đổi sắc đáp:
“A Tiêu xóa bỏ phận nô lệ, nay là bên cạnh ca ca !”
Bình Dương công chúa nhắc tới Đường Tử Khiêm, lập tức thu liễm, ngoan ngoãn :
“Ta chỉ đùa một chút thôi mà…”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch đang định cáo từ nữa, thì một tỳ nữ tiến , tay nâng mời, cung kính thưa:
“Công chúa, bên ngoài một vị ứng thi đất Thanh Châu cầu kiến.”
“Không gặp!” – Công chúa Bình Dương trừng mắt liếc nàng – “Không thấy bản cung đang tiếp đãi Đường Nhị tiểu thư ? Hôm nay ai cũng tiếp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-131-viec-xa-tac-dan-sinh-tim-ta-lam-gi.html.]
Đường Tiểu Bạch thấy câu “ứng thi Thanh Châu ”, chợt khựng , thuận miệng hỏi:
“Vị ứng thi Thanh Châu tên gọi là gì?”
Tỳ nữ cũng để ý nhiều, mở trả lời: “Gọi là Lữ Hà.”
“Lữ Hà?” – Đường Tiểu Bạch giật – “Là chữ 'Hà' trong 'bạch bích vô hà' (ngọc trắng tì vết)?”
Tỳ nữ đáp: “Chính là .”
“Tiểu Bạch quen vị Lữ Hà ?” – Công chúa Bình Dương hỏi.
Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Hắn là sư của Trịnh thừa tướng đại nhân.”
Trước , Lữ Hà từng nghi Trịnh Sư Đạo ám hại tại kinh thành, bao lâu tin rời kinh hồi Thanh Châu.
Sao giờ trở ? Từ khi nào?
“Trịnh thừa tướng đại nhân mà còn sư ?” – Công chúa cũng kinh ngạc – “Hẳn là lớn tuổi lắm ?”
Đường Tiểu Bạch trừng nàng một cái: “Cũng lớn, chỉ tầm hai mươi mấy thôi.”
“Ồ…” – Bình Dương công chúa kéo dài tiếng, tiếp – “Sư của Trịnh thừa tướng đến tìm gì chứ? Cùng lắm chỉ vài câu, còn Trịnh thừa tướng thì thể trực tiếp an bài chức quan cho !”
, Lữ Hà tìm đến Bình Dương công chúa, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Không do tò mò về mục đích của , vì nể mặt Đường Tiểu Bạch, cuối cùng công chúa vẫn gật đầu đồng ý cho .
Khi trông thấy Lữ Hà, Đường Tiểu Bạch giật .
Lần gặp, Lữ Hà vẫn là một thư sinh nho nhã, trắng trẻo, giờ đây chỉ nửa năm, gầy sọp , gò má lộ rõ.
Không chỉ gầy, sắc diện cũng cực kỳ tiều tụy, mặt trắng bệch, quầng mắt đen sạm, trán còn nổi vài đốm mụn, trông như nhiều đêm ngon giấc.
Công chúa thấy Lữ Hà liền cau mày tỏ vẻ chán ghét, còn liếc một cái trách tỳ nữ
Lữ Hà ai. Vừa bước đến cửa, liền nhanh chân tiến , “phịch” một tiếng quỳ xuống, giọng dõng dạc mang theo run rẩy:
“Tiểu sinh chuyện trọng đại liên quan đến xã tắc dân sinh, khẩn cầu công chúa giúp đỡ, chuyển lời lên thiên đình!”
Bình Dương công chúa sững :
“Chuyện xã tắc dân sinh, ngươi tìm Trịnh thừa tướng, đến tìm ?”
Lữ Hà liền dập đầu ba cái “cộp cộp cộp”:
“Công chúa hành xuất gia tu đạo, xin thương xót lê dân trăm họ!”
Bình Dương công chúa , đầu Đường Tiểu Bạch cầu cứu – mấy chuyện nàng rành a!
Đường Tiểu Bạch cũng bất lực – nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nào giỏi mấy chuyện !
Lập tức dậy cáo từ:
“Công chúa việc trọng, thần nữ xin phiền thêm. Huynh trưởng thần nữ thể sắp tới đây tìm, chừng đến nơi!”
Câu cuối cùng thành công khiến công chúa đang định giữ nàng thu tay về.
nàng mới lên, thì bên ngoài tỳ nữ bẩm:
“Đại công tử phủ Yên Quốc cầu kiến!”
Công chúa Bình Dương như đại xá, vội vàng : “Mau mời !” Nói kịp xuống, tất tả bước ngoài nghênh đón.
Đường Tiểu Bạch cũng định ngoài, thì chợt thấy Lữ Hà xoay theo, mặt hiện vẻ phức tạp khó tả…