Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 140: Những chỉ dẫn cần có.

Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:07:02
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Hành Viễn câu hỏi thì ngẩn chừng ba khắc, đó mới bật , hỏi ngược :

“Vậy nhị tiểu thư thấy, tỷ tỷ của đáng để khác thích ?”

 

Đường Tiểu Bạch lặng giây lát, chậm rãi :

“Ca ca cùng A Tiêu đều Hà Đông cứu tế .”

 

Lý Hành Viễn: “???”

 

Đường Tiểu Bạch thở dài:

“Ngươi lớn hơn A Tiêu mấy tuổi, cũng gần bằng ca ca . Hai bọn họ vì nước vì dân mà xông pha tiền tuyến, còn ngươi thì suốt ngày nhàn tản, còn rỗi rãi đùa giỡn với tiểu cô nương nhà lành. Ngươi thấy hổ ?”

 

Nói xong, Đường Tiểu Bạch mới giật nhận to gan thật, đến nam chính mà cũng dám lên mặt dạy dỗ.

 

mà… nam chính là đáng dạy một trận.

 

Ca ca mời tới phủ, chắc hẳn để trêu ghẹo nhà .

 

Người đều bận việc lớn, chỉ suốt ngày mải nghĩ chuyện phong hoa tuyết nguyệt!

 

Lý Hành Viễn nàng chặn họng, một chữ cũng thốt nổi.

 

Hắn đúng là rỗi rãi trêu chọc tiểu cô nương thật, nhưng tuyệt đối hạng ăn ! Thái tử điện hạ đặc biệt giữ , lười nhác ?

 

“Ta…”

 

“Ngươi cứ tự lo cho bản thì hơn!” Tiểu cô nương cho cơ hội phân bua, lắc đầu, xoay bỏ .

 

Lý Hành Viễn ngây một hồi, chợt bật lắc đầu: “Tiểu nha đầu , tâm tư thật ít.”

 

Đang định cất bước rời , bất chợt liếc thấy bên hiên bóng dáng yểu điệu kiều diễm trong tà áo đỏ thắm, trong lòng bỗng thấy nóng bừng, vô thức rảo bước về phía đó.

 

Đi hai bước, chợt dừng . Trầm ngâm một lát, bỏ .

 

Đội ngũ cứu tế trở về kinh, là cuối năm.

 

Sáng sớm tiết cuối đông, giá rét ngập tràn, sương trắng dày đặc, thở hóa thành sương lạnh.

 

Đường Tiểu Bạch ôm lò sưởi tay, khoác áo choàng dày, xe ngóng trông phương xa.

 

Chờ chừng hơn hai khắc, mới thấy trong làn sương mờ, bóng chầm chậm tiến .

 

Người chính giữa là Tấn vương Lý Sơ, hai bên là Đường Tử Khiêm cùng một vị tướng cấm quân khác dẫn quân hộ tống.

 

Ngựa quý yên thêu, áo giáp đen bóng, gấm vóc khoác vai, thiếu niên tướng quân oai phong lẫm liệt.

 

Chỉ là khuôn mặt mang nét thanh tú dịu dàng, ánh mắt chuyển động thì thăm thẳm lười biếng, dung mạo tuấn mỹ đến mức như yêu nghiệt.

 

Đường Tử Khiêm cũng trông thấy các , giơ tay vẫy nhẹ, nụ nơi môi khiến bao thét lên vì rung động.

 

Đường Tiểu Bạch hưng phấn vẫy tay đáp , ánh mắt đảo qua tìm kiếm bên cạnh trưởng.

 

 

Thiếu niên đeo mặt nạ ngọc bích đang ngay Đường Tử Khiêm, hình che khuất, nhưng ánh mắt chẳng che lấp chút nào, sớm hơn cả Đường Tử Khiêm mà tìm nàng trong đám .

 

Thế nhưng, khi Đường Tiểu Bạch về phía , thiếu niên cụp mắt, tránh ánh của nàng.

 

Đường Tiểu Bạch thoáng sững sờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-140-nhung-chi-dan-can-co.html.]

Nàng vốn chỉ tách một thời gian, để bình tâm suy nghĩ, chẳng lẽ… khiến từ bình tâm mà hóa thành lãnh đạm ?

 

Dù thế nào, Đường Tiểu Bạch cũng để tâm tới chút lạnh nhạt của tiểu tổ tông, chỉ thấy gầy nhiều.

 

Vừa về đến phủ, nàng liền chạy bếp dặn dò:

“Đại công tử cung hồi mệnh, rõ khi nào trở , cứ chuẩn chút đồ nóng mang đến cửa cung, cho A Thiên với Tân Ỷ ăn!”

 

“Trời giá thế ngoài cung thể nào cũng lạnh, canh gừng cũng chuẩn sẵn , về liền bưng tới!”

 

Nói đến đây, nàng bỗng nhớ điều gì, liền vội chạy về Minh Nguyệt lâu, mở chiếc rương lớn trong phòng, lục một bọc vải dày cộp gói sẵn.

 

Ôm trong lòng thử ấn ấn, cảm giác dày dặn mềm mại.

 

Bên trong chính là chiếc áo choàng lông chồn đen mà nàng chuẩn cho tiểu tổ tông.

 

Da chồn đen là nàng đích tới Tây thị lựa chọn, lông chồn đen tuyền lót trong, bên ngoài là đoạn gấm đen ánh xám, thêu hoa văn chìm, viền bạc tinh tế — trông thấp thoáng khí chất quý phái, quá phô trương.

Vốn dĩ nàng định chuẩn áo choàng lễ vật mừng sinh thần cho .

Thế nhưng đó nàng cố ý giữ cách, mà theo đoàn Hà Đông, món quà liền gác .

Nay nghĩ đến còn về, Đường Tiểu Bạch  ôm áo choàng định tới chỗ , tiện thể xem gì cần thu dọn .

Song mới nửa đường, nàng thấy .

Tuy rằng tiểu tổ tông còn hồi phủ, sẽ thấy tấm lòng ân cần săn sóc của nàng, nhưng lỡ khi về kẻ mách thì ?

Không , tuyệt đối thể đích mang đến!

“Để Đào Tử đưa thì hơn…”

Nàng định phân phó, thì sững .

Dưới bóng hành lang kéo dài về phía hông viện, thiếu niên lặng lẽ đó, dáng như trúc phủ sương, như mai đậu tuyết, thanh tú mà lạnh lẽo.

Xa xa là lâu các huy hoàng, gần kề là cành khô tiêu điều, tất thảy như nền cho .

Khung cảnh đến mê ,  Đường Tiểu Bạch ngẩn ngơ một hồi mới hồi thần, chút ngượng ngùng hỏi: “Ngươi… về từ khi nào ?”

“Đại công tử sai và Tân Ỷ về phủ ,” Lý Mặc đáp bọc đồ trong lòng nàng, nhíu mày hỏi, “Nhị tiểu thư đang ôm vật gì ?”

Một tiểu cô nương mà ôm gói lớn thế , ai giúp ?

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bọn nha theo hầu, đang định mở miệng khiển trách, lời đến bên môi chợt đổi ý, : “Để giúp nhị tiểu thư cầm .”

“Không cần cần!” Đường Tiểu Bạch thấy tiến thì vội lùi .

nào ngờ động tác của nhanh hơn, nàng lui một bước thì bọc đồ trong tay lấy mất.

Tay chạm , cảm giác nặng nề, sắc mặt Lý Mặc trầm xuống, lạnh lùng liếc Đào Tử một cái: “Sao để nhị tiểu thư tự mang vật nặng như ?”

Đào Tử ánh mắt đến run rẩy, ấm ức :

“Nhị tiểu thư cho chúng mang mà…” Ai dám như , cái gì trong tay tiểu thư cũng dám giành lấy?

Đường Tiểu Bạch cũng vội giải thích: “Ta thấy ôm nó mềm mềm, ấm áp, nên mới tự ôm thôi…”

Lý Mặc lúc mới thu giận dữ, hỏi: “Nhị tiểu thư mang đến ?”

Đường Tiểu Bạch mắt d.a.o động: “Đưa về Minh Nguyệt lâu …”

Lý Mặc thấy nàng thái độ phần xa cách hơn , cũng gì nhiều,  xách bọc .

Tới cửa Minh Nguyệt lâu, Lý Mặc , đưa bọc cho nàng, hỏi: “Nhị tiểu thư còn điều gì phân phó ?”

Đường Tiểu Bạch lắc đầu.

Nàng định sai bảo gì, là cố ý tranh việc mà thôi.

“Thật sự ?” Lý Mặc nhịn hỏi thêm.

Đường Tiểu Bạch ngơ ngác: “Còn gì nữa chứ?”

Lý Mặc nàng hồi lâu, thản nhiên : “Nếu , về nghỉ .”

Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ thật kỹ, vẫn nghĩ nên phân phó gì, đành gật đầu.

Đợi tiểu tổ tông rời , nàng mới sang hỏi Đào Tử: “Ta nên dặn gì thêm ?”

Đào Tử dĩ nhiên cũng đáp .

Thế là cả một ngày hôm , Đường Tiểu Bạch chuyện “nên dặn gì” quấy nhiễu tâm trí, đến ăn cơm việc cũng cứ mơ mơ màng màng suy nghĩ.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Mãi đến khi tỳ nữ cầm đèn bước hỏi: “Nhị tiểu thư nghỉ ngơi ?” nàng mới bừng tỉnh như tỉnh mộng.

“Tiệc tẩy trần tan ?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

Trừng Tử ngó ngoài, ngập ngừng đáp: “Chắc cũng gần tàn ạ? Đại công tử đường mệt nhọc, phu nhân dặn quá khuya.”

Đường Tiểu Bạch liền nhảy khỏi giường, vớ lấy áo choàng khoác lên : “Ta ngoài xem thử!”

Trừng Tử vội vàng đuổi theo: “Nhị tiểu thư định ?”

Không đáp lời.

Đường Tiểu Bạch bước cửa, chạy thẳng về phía nam.

Chính sảnh tiền viện phía nam chính là nơi mở tiệc tẩy trần cho Đường Tử Khiêm đêm nay.

Ngoài trưởng , còn những vị tướng quân, binh, tùy tòng từng cùng đến Hà Đông…

Trong đó, dĩ nhiên cũng A Tiêu.

Loading...