Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 240: Trùng Phùng.
Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:55:29
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời chiều ráng đỏ, tựa như vệt son phấn điểm nơi chân mày mỹ nhân, soi xuống dòng nước, vó ngựa khuấy tan thành muôn mảnh, rơi rụng tựa hoa đào.
Từ trong doanh trại bước , Đường Tiểu Bạch liền một phi ngựa, mặc sức tung hoành, còn dè chừng .
Đã thật lâu nàng từng buông thả tốc độ như thế, bởi giờ đây, bốn phương tám hướng đều an .
Chỉ mới một khắc , ngoài doanh trại phát hiện một một ngựa.
Là thám mã…Thám mã trướng Đường Tử Khiêm.
Đại quân của ca ca, cách nơi quá mười dặm.
Hơn nữa họ đang tới đây!
Mười dặm đường, chẳng đến một canh giờ. Thế nhưng đối với nàng, từng khắc từng giây đều dài dằng dặc, khó lòng chờ đợi nổi. Nàng liền vội vàng lên ngựa, lao theo phương hướng thám mã xuất hiện phóng .
Mà phóng chỉ nàng.
Đường Tiểu Bạch cảm giác phía đuổi đến, ngoái đầu liếc .
Thiếu niên mặc đồ đen diện mạo như ngọc, đôi mắt đen thẳm khóa chặt bóng lưng nàng, ngựa ngang bằng ngựa nàng.
Đường Tiểu Bạch bất giác thả chậm chút tốc độ, đợi bắt kịp, bèn cất tiếng trêu:
“Chẳng ngươi còn bảo đổi ngựa , đuổi kịp ?”
Ngựa cũ của tiểu tổ tông để Lý Hành Viễn cưỡi , hiện giờ cưỡi con khác, dẫu cũng là tuấn mã, nhưng so với thể sánh, so với chiến mã nàng càng kém xa.
Lần chọc nàng tức giận, còn giả vờ đáng thương, vì đổi ngựa nên đuổi kịp. Giờ thì ? Không đuổi sát rạt ư?
Bị vạch trần, chỉ khẽ cong môi nhạt, biện giải, cũng chẳng chút thẹn thùng.
Hừ! Da mặt đúng là dày hơn tường thành!
Đường Tiểu Bạch liếc một cái khẽ quát, thúc cương, ngựa như tên rời dây, trong chớp mắt vượt nửa .
Chỉ là — cũng chỉ đến thế. Dù nàng dốc sức , Lý Mặc vẫn thong dong theo , giữ vững cách nửa ngựa.
lúc lòng hiếu thắng của Đường Tiểu Bạch dâng cao, bất chợt ghìm cương, giảm tốc.
Nàng cũng theo bản năng chậm , ngoảnh đầu , chỉ thấy thẳng lưng vững thoáng nàng, ánh mắt hướng về phía .
Phía — từng tiếng bước nặng nề vọng đến, tiếng kim giáp va réo rắt, ngựa hí gió gầm, vang động màng tai.
Đường Tiểu Bạch bỗng thấy sống mũi cay cay, mắt ươn ướt. Nàng , xa xa —
Thương dài như rừng, giáp trụ tựa núi.
Trong hàng quân chỉnh tề, một cưỡi ngựa từ trong rừng lao . Thoạt đầu còn thong thả, càng lúc càng nhanh, chiến mã tung vó, bụi tung mịt mờ.
Chiến bào đỏ thẫm giữa sắc hoàng hôn ảm đạm, rực rỡ như ánh hoàng hôn.
Đường Tiểu Bạch lặng ảnh càng lúc càng gần, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân hiện rõ trong tầm mắt.
Tiếng gầm giận dữ theo gió mà tới, từng chữ rành rẽ như chém: “Đường Tiểu Bạch! Ai cho lá gan ch.ó dám chạy đến đây!”
...
“Giỏi lắm hả? Đây là nơi nữ nhi nhà ai nên đến ? Lớn thêm một tuổi liền tưởng thiên hạ vô song? Ở nhà ai quản nữa ?”
Đường Tử Khiêm giận dữ mắng suốt nửa buổi, mà cô nương mặt vẫn chỉ ngây ngô, đôi mắt cong cong chẳng chút sợ hãi. Nụ khiến lòng chua xót đau nhói. Cuối cùng, chỉ thở dài, giơ tay xoa đầu nàng:
“Muội—”
“Đủ !”
Lời dứt chặn, tay cũng gạt . Ngay cả một sợi tóc của cũng chạm , sắc mặt Đường Tử Khiêm liền trầm xuống, đầu lạnh giọng kẻ tay — vị tiểu Thái tử .
“Hừ, dạy dỗ ruột của , thì can hệ gì đến ngươi? Quản cũng rộng thật đấy!”
Lý Mặc chỉ liếc một cái, ánh mắt lạnh như băng, chẳng buồn đáp. Bề ngoài đúng là chuyện chẳng liên can đến , song xen — Đường Tử Khiêm nào cách gì.
Vốn cũng chẳng nỡ mắng thêm, song đưa đầu chịu tội , thì... cứ để xả bớt cơn giận.
“Xin hỏi Thái tử điện hạ, ngài bỏ chức mà tới đây gì? Trấn Châu an ? Người Thổ Cốc đuổi khỏi Nhạn Môn Quan ? Dẫn theo mấy thế , sang đất Thổ Cốc Hồn du ngoạn chắc?”
Ngay khoảnh khắc thấy Lý Mặc, chỉ ném thương chẳng buồn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-240-trung-phung.html.]
Nếu Tây Bắc biến, Hà Đông càng giữ định — cái lúc sinh tử quan đầu , ngươi cùng chạy theo trò “sống c.h.ế.t ”?
Phì! Ai cần cái tình nghĩa với ngươi!
Một chủ soái đại cục trong tâm kẻ nào gắn bó, kẻ ắt gặp họa!
“Ca ca!” Đường Tiểu Bạch mắng còn chịu , bởi chỉ vì thương . Lý Mặc mắng, nàng xót, vội kéo tay , : “Ca ca chớ trách A Tiêu, mấy hôm bọn gặp bầy sói nơi thảo nguyên, nếu kịp thời đến—”
“Không đến, chỉ. mấy các ngươi ?!” Đường Tử Khiêm dựng cả tóc gáy.
“Không… thế!” Đường Tiểu Bạch vội giải thích rõ đầu đuôi.
Nghe xong, mới thở phào, nhưng vẫn quên trừng mắt lườm Lý Mặc. Loại chẳng đại cục … còn dây ! là xui xẻo!
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Không tiện mắng thẳng Thái tử điện hạ, bèn sang trút giận lên Cố Hồi:
“Làm biểu chẳng khuyên can, chỉ mù quáng theo đuôi… Sách thánh hiền cả đời để hả?”
Mắng thì gắt, nhưng chẳng qua là tức thời, Cố Hồi ngoan ngoãn gật đầu “ ”, coi như qua chuyện.
Song đến khi đối diện với Tân Ỷ và A Kim, sắc mặt Đường Tử Khiêm lạnh hẳn: “Trái quân lệnh, tội đáng mấy gì?”
A Kim lập tức quỳ xuống, chắp tay: “Thuộc hạ xin lĩnh phạt!”
Tân Ỷ cũng quỳ theo: “Nguyện cùng Kim thị vệ chịu tội!”
Đường Tử Khiêm chẳng thèm : “Lôi !”
Lính cận vệ tiến kéo A Kim ngoài. Tân Ỷ là nữ tử, ai dám động, nàng bèn tự cúi đầu, lặng lẽ bước theo.
Đường Tiểu Bạch biến cố dọa sững: “Ca ca—”
“Quân lệnh như sơn! Tự tiện rời Lương Châu, sẽ kết cục !” Đường Tử Khiêm lạnh giọng.
Lời thì Không sai, nhưng— “ Tân Ỷ của ...” Đường Tiểu Bạch nhỏ giọng .
Hắn lạnh: “Nàng tự nguyện chịu phạt, cản ?”
Đường Tiểu Bạch chỉ thở dài, nắm tay khẽ khuyên “Ca ca, Tân Ỷ và A Kim cũng dễ dàng gì...”
Chuyện đó mãi đến khuya, vẫn hết. Giữa đêm, từng phong thư từ trung quân trướng kỵ mã mang khắp nơi.
“Được , về nghỉ , gấp trong chốc lát .” Đường Tử Khiêm cắm cúi , gọi đến truyền các tướng lĩnh.
Đường Tiểu Bạch cũng mệt lả, bèn cáo lui: “Vậy quấy rầy nữa.”
Lời , Đường Tử Khiêm suýt trượt tay lệch cả nét bút. Phụ tử họ mất tích giữa chiến trường, rõ ràng âm thầm bày mưu. Lương Châu, Kinh thành, Tây Bắc — ba nơi gắn liền huyết mạch binh quyền, còn định bàn bạc ứng đối suốt đêm.
Mà tên Thái tử , … trốn việc?
Hắn định gọi , ngẩng đầu lên — mất .
Đường Tử Khiêm tức đến bật . Viết nốt phong thư cuối cùng, quăng bút:
“Thôi, bàn cái gì nữa, cũng nghỉ cho !”
Từ án bước , suy nghĩ giây lát, gọi hỏi: “A Kim thế nào ?”
“Đã băng bó, đang tĩnh dưỡng.”
Hắn khẽ “ừ” một tiếng, sải bước khỏi trung quân trướng. Thăm qua A Kim, vòng mấy lượt, cuối cùng dừng một trướng khác.
Đứng một hồi, màn trướng khẽ lay …
“Đại công tử?” Là Đào Tử bước .
“Tân Ỷ ?”
“Nàng… ở trong.” Đào Tử lúng túng đáp.
Hắn chỉ khẽ “ừ”, nhưng bước . Trướng lớn, song chỉ cần bên ngoài, bên trong ắt thấy rõ.
“Đại công tử điều chi căn dặn?” – giọng Tân Ỷ từ trong trướng truyền , yếu ớt mỏng manh, thôi cũng thương thế lành.
Đường Tử Khiêm lặng giây lát, trầm giọng :
“Ngươi chịu quân pháp của , từ nay về chính là trướng Đường Tử Khiêm .”