Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 242 – Sự bình thường của Tiểu Tổ Tông.

Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:24:00
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu tổ tông khi giận dỗi, vẫn thường nàng bằng ánh mắt .

Khi xưa, Đường Tiểu Bạch chỉ thấy buồn . giờ đây… khác.

 

Đôi mắt còn như thuở nữa. Khi còn nhỏ, mắt tròn hơn, mang nét non nớt; nay trưởng thành, đuôi mắt dài và nhếch lên, nơi khóe mắt mơ hồ ánh một tầng đào sắc, như gió xuân vờn tuyết.

 

Mà ngay đuôi mắt , thêm một nốt ruồi son nhỏ xíu, mảnh như vệt khói. Chỉ một điểm thôi, thanh lãnh, mê hoặc lòng .

 

Khi dùng ánh mắt đầy ẩn ý nàng, vẫn là dáng vẻ năm nào, nhưng trong đó dường như thêm mấy phần quyến rũ vô thức.

 

Đường Tiểu Bạch ánh cho tim rối loạn, bất giác kiễng chân, đưa tay chạm đến ruồi son chí nơi khóe mắt .

tay nâng lên, chạm ánh sâu như nước của , mặt nàng liền đỏ bừng, khẽ gượng, vội thu tay giấu lưng. Lý Mặc khẽ nhướng mắt, giọng trầm thấp ôn hòa:

“Không với ?”

Âm sắc mềm mại hơn hẳn khi nãy. Đường Tiểu Bạch lúng túng sờ lên mặt , lí nhí đáp:

“Ta tin ngươi … chỉ là… chỉ là nghĩ ở Hà Đông, ngươi hẳn cũng khó khăn.”

 

Khi , Thường Sơn quận vương mất, Lý Hành Viễn kịp nắm trọn quyền Trấn Châu, còn tiểu tổ tông thì vẫn kềm tay Tấn vương và Khánh vương.

So với việc bỏ mặc cục diện ở Hà Đông theo nàng phiêu bạt, giữ nơi đó lẽ sáng suốt hơn.

 

Nếu đến bước đường cùng, và Lý Hành Viễn chí ít vẫn là đường lui cuối cùng. Ai ngờ… hai đều đuổi theo nàng đến tận đây.

 

“Chuỵên nhỏ.” – Lý Mặc khẽ . – “Ta như ngươi nghĩ thấy khổ chút nào.”

 

Hắn  từng cho rằng bản sống khổ, dẫu từng giam cầm, hạ độc. Khi còn nhỏ, hiểu hết, lớn lên cũng dần tê dại.

 

Chỉ lạnh lùng đời toan tính, lợi dụng, hoặc giả nhân giả nghĩa giúp đỡ . Có lẽ vì cha mất sớm, lòng báo thù, cũng chẳng mộng quyền cao chức trọng. Người khác bảo gì, nấy, thuận theo dòng đời, chẳng mảy may phản kháng.

 

Cho đến khi gặp nàng.

 

Chưa từng nếm qua vị ngọt, sẽ nuốt bao đắng cay. Một khi nếm , cả thế gian trong mắt đều đổi khác.

 

Hắn bắt đầu điều gì đó, cho riêng , cho nàng.

 

“Đọc sách, luyện võ, ứng thí, nắm binh quyền — đều khó.”

Kể cả chuyến đến Tây Bắc tìm nàng, cũng chẳng khó — chỉ là một ván cờ, đổi ít quyền lực, đ.á.n.h một canh bạc lòng mà thôi.

 

“Chỉ tìm … mới là khó nhất.”

Lý Mặc nàng, từng lời đều thành thật đến mức thể nghi ngờ. rơi tai Đường Tiểu Bạch, chỉ thấy… thật đúng là một kẻ “ bình thường” đến đáng ghét.

 

Đọc sách, luyện võ, thi cử, cầm binh… mà đều khó?

Nàng nhịn , giơ tay véo mạnh một cái lên cánh tay . Chỉ là — véo lớp áo dày cộp.

Không nư, nàng liền giơ chân đá nhẹ một cái ống chân .

 

 

Hắn khẽ bật . Mặt Đường Tiểu Bạch ửng đỏ, tự thấy trẻ con, ho nhẹ hai tiếng, như chẳng gì:

“Ngươi về Hà Đông thật  chứ? Tần Tiểu thư  gánh vác nổi ?”

 

“Lý Hành Viễn chẳng cũng về Trấn Châu ?”

 

Đường Tiểu Bạch nghẹn lời.

Dù Lý Hành Viễn về kinh là do nàng nhờ vả, nhưng cũng , cũng là vì một chữ “tình” mà tới.

 

… Khoan , là “cũng”?

 

“Việc đời nặng nhẹ ,” – Lý Mặc nàng, khóe môi khẽ cong – “ cùng Lý Hành Viễn đều rõ ràng.

Huống hồ, về Hà Đông cũng chẳng . Tần Khuynh Dung nhất định sẽ tìm cách giữ Lý Sơ ở ngoài Ải Nhạn Môn, đợi trở —”

 

 

“Tần tiểu thư, điện hạ lời mời.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-242-su-binh-thuong-cua-tieu-to-tong.html.]

 

Động tác của Tần Khuynh Dung khựng , lặng lẽ khoác áo choàng cởi.

 

Lúc , trời lên đèn.  Khi nàng dẫn đến mặt Lý Sơ, đang lưng, mắt dán tấm bản đồ địa thế ngoài Ải Nhạn Môn treo giữa trướng.

 

Khi họ xuất quan truy kích, bản đồ của Binh bộ còn kịp chuyển đến. Bản đồ của châu phủ vốn sẵn, nhưng trong đột kích của Thổ Cốc, tất cả đều cướp sạch.

 

Giờ họ dùng tạm bản đồ do văn trong quân vẽ , nét vẽ thô ráp, mờ nhòe —so với mấy tấm bản đồ mà Tần Tiểu Tông từng lấy , quả thật kém xa.

 

giờ… cũng chỉ thể miễn cưỡng dùng.

Vì lúc , nàng và Lý Sơ vây nơi châu Vân, mất liên lạc với trong ải Nhạn Môn.

 

“Vẫn liên lạc với Tần Thiên ?” – Lý Sơ trầm giọng hỏi.

 

Tần Khuynh Dung đáp khẽ, trong âm giọng bình tĩnh cứng cỏi ẩn chứa đôi phần nặng nề và lo lắng.

 

Hai tháng , “Tần Thiên” trọng thương trong trận chiến ở Ải Nhạn Môn. Nàng với phận tỷ tỷ của   vì cơn giận uất nguôi mà suất quân báo thù cho .

 

Trận Ải Nhạn Môn đại thắng, nàng thừa thế truy kích hàng trăm dặm, khí thế như rồng như hổ. Cho đến khi đ.á.n.h tới Vân Châu thì trúng phục kích.

 

Suốt thời gian đó, Lý Sơ vẫn luôn ở bên nàng. Thế nên cũng cùng nàng vây khốn nơi Vân Châu.

 

“Tần Thiên” vì trọng thương nên lưu trong ải. Mà giờ đây nắm quyền ở Ải Nhạn Môn, là Khánh Vương cùng Vũ Văn Bác.

 

Thành việc mãi viện binh cũng khiến ai thấy lạ.

 

Chỉ Lý Sơ, cách vài ngày hỏi nàng một rằng tin tức gì của “Tần Thiên” .

 

Thật là — .

 

Mà nàng, cũng hỏi vị thái tử điện hạ một câu — rốt cuộc định để nàng phơi gió phơi sương ở đây đến bao giờ?

 

Lý Sơ hạng ngu độn. Cho thêm chút thời gian, chừng sẽ tự tìm cách phá cục.

 

“Ngươi nghĩ… Khánh Vương giữ Tần Thiên ?” – Lý Sơ bỗng hỏi.

 

Tần Khuynh Dung thu tâm tư, giọng dứt khoát: “A Thiên ắt đang tìm cách giải vây cho Vân Châu. Hắn sẽ bỏ !”

 

Nói , khác nào .

 

Mấy ngày nay nàng vẫn cứ lấy lời như thế để qua loa với Lý Sơ. cũng vì thế, dần dần trong ánh mắt lộ nghi hoặc.

 

Như giờ đây  khi sang nàng, trong mắt chút thăm dò khó lường.

 

“Nàng lo cho an nguy của ?” – Lý Sơ hỏi.

 

Tần Khuynh Dung vẫn cứng giọng đáp: “Nam nhi nhà họ Tần, há thể là kẻ vô dụng!”

 

“Bản vương sai tinh binh hộ tống nàng phá vây, thế nào?” – .

 

Tần Khuynh Dung khẽ chau mày: “Nếu phá vây, cũng là hộ tống điện hạ phá vây mới !”

 

Nếu hộ tống Lý Sơ thoát , nàng còn thể xoay chuyển tình thế; chứ hộ tống nàng phá vây, chẳng khác nào áp giải, thật mất mặt.

 

Lý Sơ nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi tiến hai bước. Khi dừng , giơ tay lên như chạm mặt nàng.

 

Tần Khuynh Dung kinh ngạc, lập tức lùi về . ngay khoảnh khắc nàng lui bước, đột nhiên vươn tay, nắm chặt lấy nàng kéo gần.

 

“Điện hạ!” – Tần Khuynh Dung mặt tái nhợt, ánh mắt vẫn quật cường đối diện , trong lòng thì thầm rủa  vì mệnh lệnh của tiểu thái tử, nàng  hy sinh lớn quá !

 

“Đợi ngày hồi kinh, bản vương tất xin chỉ phong nàng Tấn vương phi.” – trầm giọng , ánh đen đặc một mảnh.

 

“Điện hạ lầm ,” – Tần Khuynh Dung đáp chút do dự, – “Tần Khuynh Dung cùng Thế tử của Thường Sơn quận vương phủ, tư định chung .”

 

Ánh mắt lập tức lạnh như băng: “Lý Hành Viễn?”

 

“Phải.” – Nàng chẳng chút sợ hãi, thẳng thắn đối diện . Dù gặp họa cũng nàng.

 

“Thế thì… vì đến cứu ngươi?” – giọng nhẹ tựa gió, song trong mắt lộ ý dò xét.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tim Tần Khuynh Dung khẽ run lên một nhịp. — nếu nàng cùng Lý Hành Viễn tư định chung , cớ đến giờ vẫn tới cứu nàng?

Loading...