Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 243: Muốn Dụ Nàng Bỏ Trốn.
Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:06:34
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Khuynh Dung cùng Lý Sơ vây khốn trong phủ Vân Châu nửa tháng, viện binh vẫn bặt vô âm tín. Ải Nhạn Môn bên Khánh Vương cùng Vũ Văn Bác giở trò, chuyện chậm trễ còn thể lý giải.
Trấn Châu cách đây xa cũng im lặng tiếng, thật khiến khó hiểu.
“Chắc chắn sẽ tới!” – Tần Khuynh Dung đáp dứt khoát, ánh mắt thoáng lóe lên kiên định, song trong giọng thấp thoáng cứng đầu và qua loa.
Lý Sơ nàng thật lâu, mới buông tay, chậm rãi : “Bản vương xin chờ xem.”
Lòng bàn tay Tần Khuynh Dung siết chặt, lạnh lẽo như băng. Nếu tiểu thái tử còn trở , e rằng nàng cầm cự nổi nữa!
…
Khi Tần Khuynh Dung rời , ánh mắt Lý Sơ vẫn dõi theo bóng lưng nàng thật lâu. Bóng dáng mảnh mai mà cứng cỏi tựa như tùng tuyết trúc xanh, khiến khỏi rung động lòng.
Hắn đến nỗi chẳng nỡ chớp mắt.
Mãi cho đến khi bóng nàng khuất hẳn nơi góc tường, thể căng cứng của mới dần thả lỏng, đôi mắt cũng khẽ khép . Một thở dài từ từ thoát .
Tần Khuynh Dung — ngay từ đầu gặp mặt, thấy nàng khác biệt. Từ đó về , phàm là chuyện liên quan đến nàng, liền thể giữ nổi bình tĩnh, luôn vô thức tin tưởng.
Thế nhưng , khi cùng nàng vây ở Vân Châu, mới chợt nhận
Tần Khuynh Dung… đang lừa .
Lý Minh Nghĩa chiếm cứ Trấn Châu hơn mười năm, triều đình bất lực, nàng – “Tần Khuynh Dung” và “Tần Thiên” – trong ngoài giáp công tiêu diệt.
Huynh như thế, thể là tầm thường? Một Khánh Vương há thể giam giữ thiếu niên ?
Lại nữa, nếu tình thâm nghĩa trọng, thể yên lòng bỏ mặc thương nặng, một ngoài truy địch?
Chỉ hai khả năng —Hoặc là “Tần Thiên” hề thương nặng.
Hoặc là… căn bản Tần Thiên!
Dưới ánh đèn, ánh mắt Lý Sơ chằm chằm bản đồ sâu như vực tối. Hắn nhớ rõ, khi Lý Minh Nghĩa lâm chung, thiếu niên , trong miệng như gọi một tiếng —
“Lý…”
…
Bên , Đường Tiểu Bạch Lý Mặc sắp xếp ở Hà Đông, nên cũng khuyên thêm — khuyên nhiều, chỉ khiến tiểu tổ tông nổi giận.
Nàng chỉ uyển chuyển dò hỏi: “Vậy ngươi định tính ?”
Giờ về Hà Đông, nhưng sớm muộn gì cũng trở chứ?
“Đợi gặp Quốc công .” – Lý Mặc đáp.
“Cũng …” – Đường Tiểu Bạch gật đầu, thấy Văn Nhân Gia đang dắt ngựa ngoài, định bước tới từ biệt, nhanh hơn nàng một bước.
“Văn Nhân Gia với thị vệ của ngươi như ?” – Lý Mặc nhíu mày hỏi.
Đường Tiểu Bạch sững sờ lắc đầu. Nàng cũng chẳng rõ từ bao giờ Oanh Oanh với Văn Nhân Gia quen như thế.
Chỉ thấy Oanh Oanh cũng tới tiễn, trong tay ôm một bọc to chẳng chứa gì bên trong.
“Nàng lấy da hắc lang chế thành áo lông mới, Văn Nhân Gia mang theo giữ ấm.”
Khoảng cách tuy xa, Đường Tiểu Bạch rõ, nhưng Lý Mặc rành rẽ, liền từng câu thuật cho nàng .
Lòng Đường Tiểu Bạch bỗng chua xót, như kim nhọn khẽ đ.â.m một nỗi lòng khó thành lời.
Nàng còn nhận áo choàng da sói đen mà Oanh Oanh cho.
“Cô , cảm tạ Văn Nhân Gia tặng t.h.u.ố.c mỡ, vết thương khỏi hẳn, để sẹo.”
“Lần ” — chính là khi Oanh Oanh giả A Lâm thương, lúc nàng mang theo t.h.u.ố.c tiêu sẹo nào, chỉ định đợi về kinh mới bôi. Nào ngờ Văn Nhân Gia đúng dịp đem theo, còn lén tặng cho Oanh Oanh… hừ!
“Văn Nhân Gia , t.h.u.ố.c mỡ đó là do ghi nhớ phương d.ư.ợ.c tự chế, hiệu quả , cảm tạ nàng tin tưởng.”
Hừ! Tự tay t.h.u.ố.c mỡ …
“Văn Nhân Gia còn —”
“Đủ !” – Đường Tiểu Bạch nghiêng mắt lườm , kéo ngược hướng, nghiêm mặt dạy bảo: “Không lén khác chuyện!”
Đừng tưởng nàng vì tiểu tổ tông nhà thuật rành rẽ như thế!
“Lời ôn hòa, thái độ chu đáo, khéo tay chế tạo, chẳng trách các cô nương ưa mến,” – Lý Mặc khẽ liếc về phía Văn Nhân Gia, giọng mang ý than nhẹ – “Ta nghĩ chuyện tự tay t.h.u.ố.c tiêu sẹo như thế?”
Đường Tiểu Bạch đến nghiêng ngả:
“Ngươi nghĩ ? Ngươi chỉ tự tay ống tay phóng tiễn, mà còn Tự tay phá huỷ luôn nữa đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-243-muon-du-nang-bo-tron.html.]
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Trời ạ, nàng nuôi cái tổ tông thế đây, chỉ cần dịp là giở giọng chua ngoa ghen hờn!
Lý Mặc thấy nàng rạng rỡ, khóe môi cũng khẽ cong, thuận tay kéo nàng về phía trướng của .
“Làm gì ?” – Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên hỏi. Đến trướng, Lý Mặc mới buông tay, : “Đợi ở đây.”
Chưa bao lâu, bước , trong tay cầm theo một ống tay phóng tiễn. Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên kêu lên:
“Cái mới ? Hay là của nguơi?”
Lý Mặc đáp chỉ khẽ : “Đưa tay .”
Nàng ngoan ngoãn chìa tay trái, buộc ống tay phóng tiễn lên cổ tay nàng. Ngón tay thon dài, trắng trẻo, quấn dây thật nhanh gọn và khéo léo.
Nàng cúi kỹ ống tay khác hẳn cái cũ. Cái bằng trúc, cái bằng gỗ.
Trong khoảnh khắc, nàng nhớ mẩu gỗ gọt đêm qua: “Đừng là ngươi cái tối hôm qua nhé?”
Hắn ngẩng đầu, chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Đường Tiểu Bạch dở dở :
“Hôm qua muộn , ngươi cần ngủ ?”
Lý Mặc siết sợi dây, kéo thử mấy , xác nhận chắc chắn mới ngẩng lên. Hắn cao hơn nàng gần một cái đầu, tuy là “ngẩng lên”, thật vẫn là tư thế cúi mắt, thở cùng ánh đều mang dáng vẻ nhàn nhã cao ngạo.
“Không ngủ, cũng vẫn cao hơn .” – Hắn .
Đường Tiểu Bạch tức đến nghiến răng. Cao thì giỏi lắm ?
Nàng còn thể cao lên nữa nhé! Mà tiểu tổ tông cũng mới lớn, cũng còn cao lên !
“Các ngươi đang gì ?” – Đường Tử Khiêm tìm khắp nơi, đến trướng của Lý Mặc liền bắt gặp cảnh hai đang mật, lập tức cau mày.
Đường Tiểu Bạch híp mắt, giơ tay trái khoe: “A Tiêu cho một ống tay phóng tiễn mới đó!”
Rồi còn liếc lên so chiều cao hai . Tặc! Tiểu tổ tông lớn nhanh thật, gần bằng ca ca nàng !
Đường Tử Khiêm liếc qua, hừ khẽ: “Ai lấy gỗ mà ống phóng tiễn chứ? Lát nữa cho cái bằng đồng thau!”
Đường Tiểu Bạch ôm cánh tay, tranh biện: “Muội thấy gỗ với trúc đều mà!”
Đường Tử Khiêm khẽ hừ, kéo nàng : “Đi thôi!”
Đường Tiểu Bạch ngoái xem tiểu tổ tông giận vì lời ca ca , chỉ thấy trong ánh bình minh, thiếu niên mày mắt dịu dàng, dung mạo như vẽ, tựa như trong giấc mơ…
…
Lên ngựa xuất hành chính là lúc biệt ly. Đường Tiểu Bạch bóng lưng Văn Nhân Gia rời , lòng khỏi dâng lên một nỗi man mác.
“Thật sự ?” – Bên tai vang lên giọng trầm thấp, pha ý dụ dỗ.
Đường Tiểu Bạch lấy lạ: “Ngươi mong lắm ?”
Hắn bình thản đáp: “Chỉ là tiếc nuối thôi.”
Đường Tiểu Bạch bán tín bán nghi.
Đoàn quân một quãng, nàng bỗng :
“Hôm qua dân chăn ngựa bảo phía bắc sáu mươi dặm hồ muối, chúng nên xem thử ?”
“Được.” – Nàng còn dứt lời, đáp ngay. Không khí thoáng chùng xuống, mặt sang, thấy nàng đầy ý .
“Sao thế?” – Lý Mặc hỏi.
Nàng “phì” một tiếng : “Gì mà hối tiếc, rõ ràng là—”
Chưa dứt, gương mặt như cánh hoa của nàng ửng đỏ. Lý Mặc trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, vội hỏi: “Rõ ràng là gì?”
“Rõ ràng là ngươi chơi sơn thủy chứ!”
“Không .”
“Chính là thế!” – Tiểu cô nương hiếm khi ngang ngạnh.
Lý Mặc sững , mỉm : “Phải.”
Đường Tiểu Bạch đỏ bừng mặt, xoay chạy mất.
Là “” cái gì chứ? Nói tìm nguồn sông, ngắm hồ muối — hóa là dụ nàng bỏ trốn!
(Tác giả than: Dạo hình như rải đường nhiều đó…)