Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 249: Tỷ không gíup ta sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-17 12:52:06
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Điện Hạ đến vì việc gì?”

 

Nghe câu hỏi của Đường Thế Cung, Lý Mặc cúi mắt, trong lòng nhanh chóng cân nhắc. Nói là vì chuyện phụ tử Yến Quốc Công  mất tích ư?

 

Không.

 

Nếu , Đường Thế Cung sẽ nghĩ Lý Mặc tình cảm sâu sắc, chỉ thấy xét đoán tình hình, xứng trọng trách lớn.

 

Người quân tử tường sắp sập, cũng nóng vội, thể biện minh. Vậy thì chỉ còn cách thật.

 

“Vì nhị tiểu thư.” Lý Mặc ngẩng mặt trả lời.

 

Đường Thế Cung ngờ thẳng như , sững một lúc, trầm giọng hỏi:“ Điện Hạ ý gì ?”

 

Lý Mặc thẳng ông: “Ngày đăng cơ, nhất định lập nhị tiểu thư hoàng hậu!”

 

Đường Thế Cung hồi lâu, chắc chắn thật lòng, mới mỉm : “Điện hạ Đường gia dâng con gái để bày tỏ lòng trung thành ?”

 

Lý Mặc mặt đổi:

“Ta yêu mến nhị tiểu thư, nếu Quốc Công đồng ý gả, cả đời sẽ phụ lòng!”

 

Đường Thế Cung ánh mắt khẽ đổi, lâu, mới từ tốn : “Điện hạ thế nào thần rõ, chỉ là——”

 

Lý Mặc trong lòng bỗng căng thẳng.

 

Đường Thế Cung thấy sự đổi nhỏ trong mắt , mỉm :

 

“Điện hạ cũng , con gái học thì chọn Hồn Thiên Thư Viện, học địa lý thì chọn ty chức phường , Tây Bắc thì sách binh pháp, luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, thâm nhập Thổ Cốc Hồn, băng tuyết nghìn dặm, trở về vẫn tươi tỉnh mệt mỏi;”

“Con bé tuy tuổi còn nhỏ, song tính tình cứng cỏi, chủ ý lớn. Việc hôn nhân đại sự, e rằng nàng cũng chủ trương riêng của . Thần… cũng nỡ trái lòng nó.”

Lý Mặc , trong khẽ buông lỏng: “Quốc công ngại tiên hỏi qua ý tứ của nhị tiểu thư.”

Chuyện , vốn đầy lòng tin. Từ thuở nhỏ nàng đặc biệt thiết với , từng đích hứa gả cho . Tin đồn về việc nghị hôn , phần nhiều là do phu nhân Yến Quốc công tự ý xem mặt mà thôi.

Chỉ cần Đường Thế Cung gật đầu, nàng ắt chẳng dị nghị gì!

“Tiểu nữ phận của điện hạ ?”

Lý Mặc gật đầu: “Nàng sớm .”

Trong mắt Đường Thế Cung thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lặng một chốc : “Tiểu nữ tuổi hãy còn nhỏ, hai năm nữa, thần tự sẽ hỏi rõ lòng con bé.”

“Đã ,”  Lý Mặc lạnh giọng  “Cô bất cứ lời đồn nghị hôn nào về nhị tiểu thư nữa.”

Đường Thế Cung khẽ , gật đầu: “Thần nữ còn nhỏ, trong vòng hai năm tuyệt nghị hôn.”

Thuở , vì sợ lời mộng của con gái ứng nghiệm, trở nên mới hạ tâm can, để phu nhân chọn đôi lứa cho hai con. Nay trở về, tất chẳng cần gấp gáp nữa.

Còn về vị Thái tử điện hạ … Hắn nhớ con gái từng : vị tiểu Thái tử sớm vong mệnh. Cái c.h.ế.t rõ nguyên do, cũng hẳn là hại. Có khi chỉ là yểu mệnh mà thôi.

Đành xem thể sống đến hai năm

 

Nói đến đây, chuyện cũng xem như xong, Đường Thế Cung liền chuyển sang đề tài khác:“Điện hạ định khi nào về Hà Đông?”

Sáng sớm hôm , Đường Tiểu Bạch như thường lệ tỉnh dậy. Rửa mặt xong, khi bữa sáng dọn lên, nàng mới nhận điều khác lạ:

“A Tiêu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-249-ty-khong-giup-ta-sao.html.]

Tiểu tổ tông ngày nào chẳng đến sớm chờ nàng cùng ăn cơm sáng?

“Có lẽ đang dùng bữa ở chỗ Quốc công,” Đào Tử đoán, “Nghe tối qua Quốc công lưu Tiểu công tử họ Tần ở , trò chuyện suốt một đêm.”

“Suốt một đêm ư?” Đường Tiểu Bạch khẽ chau mày, tay ôm chén ngẩn ngơ. Không lẽ là mắng ?

Ừm, bỏ dở chiến sự ở Hà Đông mà chạy tới đây, quở trách cũng chẳng oan.

Nàng uống vội mấy ngụm cháo sữa, dậy tìm đến doanh trướng của Lý Mặc.

Vừa đến cửa, thấy vén rèm bước , dáng vẻ vội vàng. Thấy nàng, bước chân khựng , lập tức tiến nhanh tới.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đường Tiểu Bạch , mặt vẫn điềm tĩnh, song với hiểu về tiểu tổ tông của , nàng cảm thấy tám, chín phần là chuyện chẳng lành.

“Sao thế?” nàng hỏi, giọng đầy quan tâm.

Chuyện mắng mỏ e khiến phiền muộn đến thế . Những gì thể khiến vui …Hmm… dường như đều liên quan đến nàng cả.

“Dùng bữa sáng ?” Lý Mặc tiến gần, khẽ nghiêng , hít một , liền ngửi thấy mùi sữa nhè nhẹ. “Dùng , cháo sữa với  bánh hồ,” nàng đáp, “Còn ngươi thì ?”

“Chưa,” đáp qua loa, nắm lấy tay nàng kéo trong trướng, “Có việc bàn với .”

Đường Tiểu Bạch định bảo mang cơm sáng cho , kéo thẳng trong.

Doanh trướng của Lý Mặc tuy rộng như đại trướng trung quân, nhưng cũng đủ quy mô của một tướng lĩnh.

Một tấm rèm chia gian trong – ngoài.

Ngoài trướng đèn vẫn cháy, cửa sổ mở, ánh sáng tràn đầy. Trên án đặt một phong thư, dấu sáp đỏ bóc, hiển nhiên là qua.

“Thư của Tần Khuynh Dung,” Lý Mặc , “Lý Sơ phát hiện điều bất . Ta trở về.”

À, là chuyện .

Đường Tiểu Bạch gật đầu thông cảm: “Hôm nay ngươi ?”

Ánh mắt chợt trở nên quái dị, liếc nàng một cái: “Người mong ư?”

Nàng dở dở : “Đây là chuyện thể quyết định ? Nếu , ngươi liền ở ư?”

Tiểu tổ tông vẫn ngây ngô thế nhỉ? Người như mà còn cầm binh đ.á.n.h giặc ư?

Nàng nghĩ một hồi, thật chẳng thể tưởng tượng nổi cầm quân là thế nào.

“Nếu ngườikhông xa, thể cùng .”

“Cùng ?” nàng ngẩn .

“Phải,” Lý Mặc đáp, “Người từng thấy trận, xem ?” Ánh mắt sâu như nước xoáy, giọng pha lẫn cám dỗ.

Đường Tiểu Bạch khẽ xoa mặt — Lời dụ dỗ thật đúng chỗ, nàng nghĩ đến chuyện xong!

vẫn nghiêm giọng: “Chiến trường há nơi tiêu dao? Đao kiếm vô tình, theo đến đó gì?”

“Ta sẽ bảo Mạc Cấp, Mạc Hoãn dẫn Hắc kỵ hộ tống .”

“Thế chẳng uổng phí binh lực? Không , gây thêm phiền!”

“Không phiền gì cả!” Lý Mặ c sốt ruột, “Nếu xem, thể ở doanh trại chờ về.”

Đường Tiểu Bạch bật : “Vậy rốt cuộc để gì?”

Lý Mặc chau mày nghĩ một chút: “Người am hiểu địa thế Hà Đông, thể giúp mưu bàn.”

“Địa hình Hà Đông đều vẽ cho ngươi , còn ngoài Nhạn Môn quan cũng chẳng tường tận.”

“Đợi đến Nhạn Môn quan, thể theo đo vẽ bản đồ.”

Nghe , lòng nàng chợt động. Song ánh mắt vẫn còn ngập ngừng.

Lý Mặc thấy , khẽ tiếp: “Tây Bắc yên, cũng chỉ rỗi rãi…”

“Vì thế định về kinh,” Đường Tiểu Bạch ngập ngừng .

Ra ngoài mấy tháng, mẫu cùng tỷ tỷ hẳn lo lắm, nay việc xong, đương nhiên nên trở về.

“Trong kinh, ngoài họ Cố, trong Lý Hành Viễn, trưởng cũng sai trở về — đều nhanh hơn nàng cả.

Lý Mục cúi đầu, giọng chậm rãi mà êm ái:

“Hà Đông bên , ba châu ngoài Nhạn Môn thu, Lý Sơ, Lý Đống đều thành trở ngại; sáu vạn quân Trấn Châu phục, Lý Hành Viễn ở Trấn Châu, viện ứng kịp…”

Hắn nhẹ nắm lấy tay áo nàng, cúi đầu thấp dần, trán gần như chạm trán nàng, giọng khẽ run:

“Tỷ… giúp ?”

Loading...