Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 250 – Ta biết chàng muốn cưới ta.

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:35:31
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phụ … con… cùng A Tiêu sang Hà Đông…”

 

Đường Tiểu Bạch xong, chút chột , liếc phụ một cái rụt rè bổ sung: “Phụ thấy… thế nào ạ?”

 

Đường Thế Cung hiếm khi nhíu mày: “Hắn dùng lời ngon ngọt gì mà khiến con chịu theo ?”

 

Đường Tiểu Bạch khẽ đỏ mặt:

“Đâu là dỗ dành gì… Con… cũng thực lòng . Hà Đông bên ,con từng qua. Nếu thể một chuyến, vặn bổ khuyết cho bản đồ địa lý nữa.”

 

“Chờ khi dẹp yên hẵng cũng muộn.” Đường Thế Cung chậm rãi .

 

nếu lúc , lẽ con còn giúp đôi phần.” – Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu, thần sắc nghiêm nghị.

 

Tiểu tổ tông mở miệng cầu nàng giúp, nàng thật chẳng nỡ từ chối. Dẫu đến nơi chẳng giúp gì, chỉ cần ở đó để yên lòng, cũng đáng.

 

Đường Thế Cung lặng nàng hồi lâu, chợt khẽ than: “Con năm nay mười hai .”

 

Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Tỷ tỷ con mười hai tuổi chủ gia, con tuy bằng tỷ, song cũng phân trái.”

 

“Vậy con hiểu, để con theo sang Hà Đông, là ý gì ?”

 

Đường Tiểu Bạch mặt hồng lên, song gật đầu dứt khoát:

“Con . A Tiêu thích con, cưới con.”

 

Đường Thế Cung hai chữ “A Tiêu” thốt , trong lòng thoáng chuyển một vòng suy tư, bèn hỏi: “Con phận từ khi nào?”

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Từ năm chín tuổi, khi mộng , con trong phủ họ Tần.”

Đường Tiểu Bạch thành thật đáp, “Con tiểu thư nhà họ Tần thường, nên kết thiện duyên với họ.”

 

Đường Thế Cung khẽ ho một tiếng, tay che miệng, hỏi tiếp: “Vậy con vẫn luôn là… Tần Thiên?”

 

Đường Tiểu Bạch gật đầu.

 

Đường Thế Cung ho thêm mấy tiếng mới : “Thế con… thực lòng gả cho ?”

 

Lời dứt, trong mắt ông ẩn ẩn ý .

 

Đường Tiểu Bạch cúi đầu, mân mê ngón tay, chẳng nhận nụ :

“Con với A Tiêu đều còn nhỏ… chuyện tương lai, thể . Đợi thêm vài năm hẵng tính.”

 

Thuở , nàng vốn coi như . Cho đến bầy sói vây khốn, từ cao lao xuống cứu nàng, hình bóng khắc sâu trong tâm trí, khiến nàng từ đó chẳng thể dứt .

 

Nơi hiểm cảnh, thường gửi gắm niềm tin kẻ cứu — nàng cũng . Giờ trở ranh giới ban đầu, dường như khó mà .

 

hai đứa còn nhỏ, chuyện chẳng rõ ràng, cứ để mai tính.

 

Đường Thế Cung bật :

“Con bé , đến việc hôn nhân của mà cứ như chuyện thiên hạ.”

 

Đường Tiểu Bạch ngẩng lên, chớp mắt ngơ ngác —“Ý phụ ạ?”

 

Đường Thế Cung xoa nhẹ đầu con, giọng ôn hòa:

“Con với A Tiêu lớn lên bên , nếu là bình thường, cha cũng chẳng lo. Chỉ là hạng tầm thường. Mai tất sẽ nên nghiệp lớn. Con hiểu nỗi lo của phụ chứ?”

 

Thiên gia vốn vô tình — chẳng ai dám chắc vị Thái tử vì quyền binh trong tay mà cưới con gái ông .

 

Đường Tiểu Bạch khẽ gật đầu: “Cùng hoạn nạn dễ, chung phú quý mới khó.”

 

Có khi chẳng ai sai ai, chỉ là lòng khác, đường đành chia đôi. Tình cảm tuổi trẻ… giữ mấy mùa thu?

Nàng từng lúc ngây ngô, thầm mến một thiếu niên, giờ ngay cả tên cũng chẳng nhớ nổi.

 

“Con hiểu như , phụ an lòng .”

Đường Thế Cung mỉm hiền hòa, “Hà Đông bên , nếu , thì cứ .”

 

Đường Tiểu Bạch mừng rỡ: “Tạ phụ !”

 

“Đợi cha chọn cho con một đội hộ vệ. Dẫu sang Hà Đông, cũng của cha bên cạnh chẳng cần nhờ ai khác.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-250-ta-biet-chang-muon-cuoi-ta.html.]

Đường Tiểu Bạch gật đầu, ý kiến gì.

Họ Đường vốn trọng thể diện, cũng theo hầu. Đường Thế Cung dặn thêm nhiều, chỉ phẩy tay cho con lui xuống chuẩn hành trang.

 

Nàng dậy, chợt nhớ chuyện gì, chút ngượng ngùng:

“Phụ đây mẫu định nghị hôn cho con và tỷ, … giúp con với mẫu nhé?”

 

Gặp lúc cha và đều mất tích, chuyện hôn nhân dĩ nhiên gác — nay cũng , cớ mà thôi.

 

Đường Thế Cung khẽ , gật đầu đáp ứng.

 

Nhìn con hành lễ lui , lòng ông bỗng dâng một nỗi bùi ngùi, nhẹ giọng dặn theo:

“Nhớ lấy, chỉ cần cha còn ở đây, con cần nghĩ đến điều gì khác — chỉ cần hỏi lòng , con thích .”

 

Khi ông còn, các con gái đều hiểu chuyện, ngoan ngoãn theo sự sắp đặt. Nay ông trở về, chúng chẳng cần ‘hiểu chuyện’ nữa.

 

Muốn gì, gả ai, chỉ cần là lòng thật, thế là đủ.

 

Thân phận Thái tử ư…

 

Đường Thế Cung bóng lưng con khuất dần ngoài sân, ánh mắt dần trầm xuống.

Thôi , trắng cũng . Mai nếu Lý Mặc Không thật lòng, ắt để con hiểu rõ — kẻ ngay từ đầu là dối trá…

 

So với phụ điềm đạm, Đường Tử Khiêm phản ứng dữ dội hơn hẳn.

 

“Không ! Một cô nương như , thể cùng nam nhân khác ngoài?” – đến nửa câu nghiêm giọng phản đối.

 

Đường Tiểu Bạch kiên nhẫn giải thích: “Đâu một . Phụ sẽ chọn cho một đội hộ vệ. Còn Đào Tử, Oanh Oanh cùng nữa.”

 

“Tại hạ cũng !” – Tào Phần chẳng từ chui , ha hả .

 

“Ngươi rời kinh lâu, về thăm  Chung cô nương ?” – Đường Tiểu Bạch hỏi.

 

Tào Phần ngập ngừng:

“Từ đây sang Hà Đông cũng qua kinh thành, thể ghé thăm một lát tiếp.”

 

Chung cô nương tên là Sở Sở — chính là cô gái năm xưa lỡ tay trọng thương.

Nhờ Tiểu Bạch tiến cử, nàng danh y chữa trị, thể nay khá hơn nhiều. Chỉ là thương tổn tâm mạch, cần năm dài tháng rộng để dưỡng.

 

Tào Phần vốn thô hào, thế mà đối với nàng hết mực nâng niu, tựa như cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Lần rời gần nửa năm, Tiểu Bạch còn tưởng sớm mong ngày trở — chẳng ngờ vội chút nào.

 

Lòng đổi chăng?

 

Nàng định mở miệng hỏi, thì Đường Tử Khiêm kéo , nghiêm mặt : “Không ! Muội đến Hà Đông gì? Giờ cuối thu, sắp đông , ngoan ngoãn theo về kinh, !”

 

“Phụ đồng ý .” – Đường Tiểu Bạch chỉ đành mang lời cha khiên.

 

Lông mày Đường Tử Khiêm lập tức nhíu chặt, giận khí dâng tràn:

“Ta hỏi phụ cho rõ!” – dứt lời liền vung tay áo, bước .

 

Đường Tiểu Bạch chỉ lặng lẽ theo bóng trưởng, một lời. Đi ba bước, Đường Tử Khiêm bỗng khựng , xoay phắt , ánh mắt lạnh như sương:

“Ta cũng sẽ chọn vài của cùng !”

 

Chỉ là… bên Tử Khiêm, để chọn cũng chẳng còn mấy.

 

Phụ Đường Thế Cung điều năm mươi vệ sĩ, bộ giáp bằng bạc sáng, khiến ai qua cũng  nghĩ là cố tình so kè với Hắc kỵ quân của Lý Mặc.

 

Đường Tử Khiêm trầm ngâm chốc lát : “Cho A Kim, A Lâm, A Diễu và A Viêm bốn theo .”

 

“Bốn —”

Còn dứt câu, Đường Tiểu Bạch trưởng lườm cho một cái, đành nuốt chữ “nhiều” còn dang dở.

 

Dưới trướng Đường Tử Khiêm vốn chỉ năm tâm phúc, nay điều cả bốn theo , chỉ còn một bên cạnh.

 

“ A Kim ?” – Tử Khiêm hỏi.

 

Vừa sai tìm, kịp thì thuộc hạ hớt hải chạy bẩm: “Cách đây năm dặm về phía nam — Tân cô nương cùng thị vệ Kim gặp phục kích!”

Loading...