Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 251: Ngươi còn muốn đi Hà Đông không.

Cập nhật lúc: 2025-10-20 13:19:53
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bọn chúng đều mặc hắc y, che mặt, tay cầm đoản đao, chiêu tàn độc, tuyệt hạng binh lính tầm thường.”

Thám binh phương Nam bẩm báo, giọng còn vương  hoảng sợ.

 

Tân Ỷ và A Kim tập kích riêng lẻ.

Từ hơn một tháng , khi hội quân với Đường Tử Khiêm, Tân Ỷ chính thức trở thành trướng .

Tuy xông pha tiền tuyến, nhưng nàng vẫn thường lĩnh đội tuần.

Hôm nay, nàng dẫn mười tuần tra ở phía nam doanh địa, phía nam chính là nơi giam giữ tù binh.

 

Hàng loạt trọng thần vương tộc Thổ Cốc Hồn đều giam ở đó, thậm chí cả Thái tử Mộ Dung Thuận.

 

Suy như , tập kích , mục đích rõ.

 

“Thương thế A Kim ?” – Đường Tử Khiêm hỏi sải bước trướng. Đường Tiểu Bạch theo , song chỉ cần tấm rèm vén lên, mùi m.á.u tanh ập đến, nồng đến mức nghẹt thở,hiển nhiên thương nhẹ.

 

“Ngươi lui xuống trị thương .”

Giọng Đường Tử Khiêm từ trong vọng , lạnh lùng như băng tuyết. Chẳng bao lâu, tấm rèm khẽ động, Tân Ỷ bước .

Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng khi thấy Đường Tiểu Bạch thì dừng hành lễ: “Nhị tiểu thư.”

 

“Ngươi cũng thương ư?” – Đường Tiểu Bạch lo lắng hỏi.

 

“Chỉ là vết thương nhẹ thôi.” – Tân Ỷ đáp khẽ.

 

Dung mạo nàng vốn yếu mềm, song từ tái ngộ ở Lương Châu, khí chất khác hẳn  chẳng còn vẻ yếu đuối của nữ tử thường tình.

Dẫu mặt vẫn nhợt nhạt, lời vẫn vững vàng, trấn định. Đường Tiểu Bạch nhẹ thở , hỏi: “Còn A Kim?”

 

Tân Ỷ cúi đầu, ánh mắt trầm xuống:

“Hắn thương ở hông, may chạm tới nội tạng. Chỉ là mất m.á.u quá nhiều nên hôn mê. Quân y đang cố cầm máu, băng bó.”

 

Đường Tiểu Bạch nghẹn lời. Tân Ỷ mím môi, giọng khàn : “A Kim là vì cứu thương.”

 

Đường Tiểu Bạch khẽ giật .

Hôm nay vốn là Tân Ỷ phụ trách tuần tra phương Nam, còn A Kim –hộ vệ của trưởng  thuộc đội .

xuất hiện đúng nơi đó, cứu Tân Ỷ trong phút nguy cấp?

 

Ý nghĩ còn tan thì Đường Tử Khiêm bước khỏi trướng.

 

“Tình hình A Kim thế nào?” – Tân Ỷ vội hỏi.

 

“Máu cầm .”

Đường Tử Khiêm đáp gọn, ánh mắt lướt qua vai Tân Ỷ đang quấn băng: “Sao còn lui xuống?”

 

Tân Di hành lễ rời .

 

Chờ bóng nàng khuất, Đường Tử Khiêm mới sang : “A Kim thương nặng, thể theo Hà Đông nữa.”

Giọng thấp, trầm hơn khi. Đường Tiểu Bạch khẽ “ừ”, mắt vẫn hướng trướng, ánh mơ hồ.

 

Thấy như , Đường Tử Khiêm nhẹ:

“Không , chịu khổ chút thôi. A Kim theo chinh chiến bao năm, vết thương chịu .”

 

“Vâng.” – Đường Tiểu Bạch gật đầu, giọng nhỏ   “Muội thu xếp hành trang đây.”

 

Phía Hà Đông đang gấp, vị tiểu tổ tông định trưa nay khởi hành. Đường Tử Khiêm gật đầu, nhưng bỗng gọi : “Khoan …”

 

“Huynh ?” – Đường Tiểu Bạch .

 

Hắn chau mày, phất tay cho thuộc hạ lui hết.

“A Kim và Tân Ỷ cùng bao lâu nay, cảm thấy họ …”

Lời còn nửa chừng, dừng, khẽ thở dài, xua tay: “Thôi, .”

 

Đường Tiểu Bạch “ồ” một tiếng. Vừa xoay mấy bước, liền phía trưởng quát lạnh:

“Truyền lệnh  lấy giáp của , điểm ba nghìn quân, xin chiến vương đô!”

 

Đường Tiểu Bạch kinh hãi ngoảnh . Giữa ánh mây xám nặng, gương mặt tuấn mỹ của vị tướng quân hằn lên vẻ âm trầm dữ dội, như gươm rút khỏi vỏ, sát khí bốc cao.

 

Nàng bỗng nhớ đến đầu gặp trưởng.. năm , trọng thương, nhưng ánh mắt vẫn rực ngạo khí, chẳng chút khuất phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-251-nguoi-con-muon-di-ha-dong-khong.html.]

 

Bao năm chinh chiến, nay trở về, vẫn khiến thiên hạ tên mà khiếp đảm. Chỉ là, từ bao giờ, trong mắt vương bóng u ám khó xua đến thế?

 

“Huynh!” – nàng kìm gọi.

 

Đường Tử Khiêm đầu, sát khí tan , chỉ còn nét cau mày: “Sao còn ?”

 

Đường Tiểu Bạch thẳng trưởng, nghiêm giọng:

“Từ khi đến Lương Châu, thấy A Kim và Tân Ỷe nương tựa , tin tưởng . A Kim vì cứu Tân Ỷ mà thương, cảm thấy gì là lạ.”

 

Nàng vốn tinh ý trong chuyện nam nữ, chẳng hai ẩn tình gì . cùng sinh tử, đó vốn là mảnh đất dễ sinh cảm tình, bất kể thứ tình nào.

 

tình riêng, A Kim cũng sẽ dốc hết sức cứu Tân Ỷ, vì Tân Ỷ là bên cạnh trưởng.

Điều đó, ai cũng ; chỉ là tự mây che mắt.

 

“Huynh điều nghi ngờ, chi bằng trực tiếp hỏi Tân Ỷ.” – Đường Tiểu Bạch nghiêm túc .

“Từ đầu gặp , nàng luôn theo bên cạnh, từng ý rời .”

 

Đường Tử Khiêm , mặt đổi sắc, đến khi nàng đến câu cuối, mới bật khẽ: “Ta bức ép, nàng liệu chịu ở ?”

 

“Thế còn ?”

 

Nụ chợt lạnh: “Muội gì?”

 

Đường Tiểu Bạch nhất thời cũng chẳng nên gì. Huynh trưởng của nàng, so với đại tỷ, đều là “sĩ diện đến cứng đầu”. Nếu ruột thịt, thật sự nàng cũng chẳng buồn đôi co thêm câu nào.

 

Nàng khẽ thở dài: “Tân Ỷ cũng thương , xem ?”

 

Đường Tử Khiêm chắp tay lưng, giọng lạnh như thép:

“Ra trận chinh chiến, ai chẳng mang thương tích? Ta là chủ soái, lẽ nào còn thể từng trướng mà thăm hỏi từng ?”

 

Lời dứt, bỗng tiếng khác vang lên, lạnh hơn cả gió thu: “Nếu Đại công tử bận, thể chiếu cố, chi bằng để Tân Ỷ theo rời .”

 

Giọng khiến Đường Tiểu Bạch khẽ giật , ngoảnh . Chỉ thấy một thiếu niên trong chiến phục giáp đen đang sải bước tiến đến.

Thân hình cao ngất, vai thẳng, bước dài như gió, đai lưng treo lủng lẳng mấy món binh khí nhỏ, va phát tiếng “leng keng” trầm thấp.

 

Sắc mặt lạnh lẽo hơn thường ngày, ánh mắt đen nhánh như vực sâu, mơ hồ ẩn chứa cơn giận nén. Đường Tử Khiêm thấy thế, khóe môi nhếch lên nhạt:

“Ngươi dẫn Tân Ỷ ? Là Hà Đông?”

 

“Phải.”  Lý Mặc đáp do dự.

“Ngươi thể đảm bảo an cho nàng, chi bằng để đưa .”

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn . Tiểu tổ tông tin Tân Ỷ thương liền vội đến?

Hay là… lúc mới bừng tỉnh, nhận thật sự để tâm chính là vị thanh mai từng cải nam trang năm xưa?

 

“Ngươi chắc nàng nguyện cùng ngươi?” – Đường Tử Khiêm hỏi, giọng chứa ý lạnh.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Điều đó,” – Lý Mặc đáp thản nhiên, “ phiền Đại công tử bận tâm.” Nói đoạn, ánh mắt khẽ nghiêng, dừng nơi Đường Tiểu Bạch đang ngẩn ngơ.

 

Nàng ánh kéo về thực tại, lòng rối…chẳng lẽ định…

 

“Ngươi định nhờ Tiểu Bạch khuyên Tân Ỷ ngươi ?” – Đường Tử Khiêm bật lạnh lẽo.

 

Lý Mặc chau mày, , cũng phủ nhận. Trong lòng Đường Tiểu Bạch thoáng trầm xuống.

 

Phải … nàng sớm , thứ tình cảm của thiếu niên tuổi trẻ vốn mong manh dễ đổi.

Hôm qua còn cưới nàng, hôm nay khác mà đến gấp đến thế. Chỉ là ngốc, còn bận lòng gì?

 

Cũng may, nàng sớm chuẩn cho kết cục .

 

“Vậy …” nàng hé môi, định cáo lui, thì Đường Tử Khiêm ngắt lời: “Thế còn ? Muội vẫn Hà Đông ?”

 

Lời nhẹ nhàng, nhưng rơi xuống nặng như đá.

 

Đi Hà Đông để gì nữa?

Để gặp ai?

Có còn cần thiết ?

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn , trong mắt thoáng qua chút do dự. Lý Mặc nàng, thấy hết, thấy rõ hết, và rốt cuộc  cũng nhận , điều gì đó sai.

Loading...