Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 252 – Ta chỉ muốn mang một mình nàng đi.
Cập nhật lúc: 2025-10-21 11:17:21
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta là—”
Lý Mặc định mở miệng giải thích, thoáng ngẩn nhất thời chẳng nên bắt đầu từ .
Hắn nắm lấy tay mặt mà cho rõ ràng, nhưng Đường Tử Khiêm bước ngang, cắt đứt động tác .
“Ta khuyên Tân Ỷ!” – Lý Mặc vội vàng lên tiếng, giọng gấp đến độ sắc mặt cũng biến. Đường Tiểu Bạch từ lưng trưởng thò đầu , một cái đầy “thấu hiểu”:
“Không , sẽ giúp ngươi hỏi thử.”
Nếu tiểu tổ tông thật sự cùng ca ca tranh giành Tân Ỷ, nàng cũng chẳng về phe nào – tùy Tân Ỷ theo ai thôi.
Sắc mặt Lý Mặc đổi mấy lượt, cuối cùng lạnh hẳn: “Ta mang Tân Ỷ Hà Đông — chỉ mang một .”
Đường Tiểu Bạch sững . Lại… đổi ý nữa ?
“Ta chỉ sợ nàng c.h.ế.t ở đây.” – Giọng Lý Mặc lạnh xuống, ánh mắt lướt qua Đường Tử Khiêm như lưỡi dao.
“Tân Ỷ còn cần dùng đến.”
Đường Tiểu Bạch lúc mới sực nhớ Tân Ỷ phận đơn giản, hẳn là mà Thái tử giao cho Lý Mặc bảo hộ.
Đường Tử Khiêm dường như cũng nghĩ tới điểm , sắc mặt hòa hoãn đôi chút: “Lần chỉ là ngẫu biến mà thôi.”
“Chưa chắc.” – Lý Mặc hờ hững đáp, giọng lạnh đến độ khiến gió cũng như ngưng .
“Nghe bên c.h.ế.t hai, thương bốn, mà đối phương rút lui. Tàn dư Thổ Cốc Hồn năng lực như .”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ánh mắt Đường Tử Khiêm chợt biến đổi: “Ý ngươi là…”
Đường Tiểu Bạch cũng chấn động.
Nếu Thái tử bảo hộ Tân Ỷ, tức là lấy mạng nàng!
“Ngươi thể mang Tân Ỷ .” – Đường Tiểu Bạch bỗng cất giọng kiên quyết.
Lý Mặc khẽ giật , ánh mắt sáng lên: “Tại ?”
Đường Tử Khiêm nghiêng đầu, dường như cũng chịu nổi cảnh tượng mắt. Thái tử chuyện với thì lạnh như băng, nhưng đối diện hóa thành khác hẳn.
Đường Tiểu Bạch nghiêm nghị :
“Có phát hiện phận thật của Tân Ỷ. Nếu giờ ngươi mang nàng bên , chẳng ngầm thừa nhận ngươi rõ chuyện năm xưa ?
Không mang theo nàng, giấu nơi khác, chi bằng để bên trưởng sẽ an hơn?”
Lý Mặc cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Nhị tiểu thư .”
Lúc , nét ngoan thuận mềm đến mức khiến xoa đầu, nào còn chút lạnh lùng cao ngạo ban nãy.
Đường Tiểu Bạch nhất thời mặt đỏ bừng, vội hắng giọng, vẻ nghiêm túc: “Ngươi yên tâm, trưởng nhất định sẽ bảo vệ cho Tân Ỷ.”
Nói xong còn sức nháy mắt với Đường Tử Khiêm. Đường Tử Khiêm khẽ “hừ” một tiếng, miễn cưỡng gật đầu: “Từ hôm nay, sẽ điều Tân Ỷ về hầu cận bên .”
Lý Mặc đáp, chỉ liếc qua , sang hỏi Đường Tiểu Bạch: “Đồ đạc chuẩn xong cả ?”
“Ờ… cũng gần xong .” – Dù cũng chẳng nàng tự tay thu dọn.
“Vậy cùng phủ cáo biệt Quốc công.”
“À… …”
Nhìn hai sóng vai rời , Đường Tử Khiêm khẽ bật . Nếu là Thái tử, thật đúng là chẳng chỗ nào để chê…
Đi một đoạn, Lý Mặc bỗng nghiêng , khẽ tiến sát nửa bước, giọng hạ thấp: “Ta mang Tân Ỷ .”
“Ta .” Đường Tiểu Bạch nhăn mày. Chuyện chẳng xong ?
“Ta chỉ mang một thôi.”
Đường Tiểu Bạch đỏ mặt, tức thì nghiến răng: “Câm miệng , đồ tiểu tử c.h.ế.t tiệt.”
Cái tên … giở trò trêu nàng nữa !
Cuối tháng tám, đoàn khởi hành từ Đại Phi Xuyên. Vì vội vàng, đường bàn bạc kỹ. Đến khi sắp xuất phát, Đường Tiểu Bạch mới Lý Mặc hạ lệnh cho kỵ binh đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-252-ta-chi-muon-mang-mot-minh-nang-di.html.]
“Đi theo đường Điệp Châu!”
Người lĩnh mệnh đáp lời, lập tức giục ngựa lao . Đường Tiểu Bạch mang đầy nghi hoặc, đành ôm thắc mắc lên ngựa theo .
Năm mươi Hắc Kỵ quân theo nào nấy đều tinh nhuệ, sát khí ngời ngời.
kỳ lạ , lộ trình gấp rút như tưởng. Mới chừng một canh giờ, cả đoàn dừng , hạ ngựa nghỉ chân.
Tình hình khác hẳn so với sự gấp gáp mà nàng tưởng tượng nhiều
“Người mệt ?” Lý Mặc tiến đến hỏi.
Đường Tiểu Bạch lắc đầu, hỏi: “Sao từ Điệp Châu?”
Nhạn Môn Quan ở phương đông bắc, từ Thiện Châu là đường thẳng, Điệp Châu ở hướng đông nam, xem như là vòng đường.
“Người về kinh một chuyến ?”
Đường Tiểu Bạch chớp mắt, : “Không cần, phụ cùng trưởng sai báo tin về , hơn nữa định nhờ Tào sư mang đào về, Nhạn Môn Quan chiến sự khẩn cấp, tạm về kinh.”
Lý Mặc chợt ánh mắt sáng lên: “Hay! Vậy chúng cứ Điệp Châu , vòng sang đông bắc, tránh qua Kinh Triệu Phủ!”
Trong lòng nhị tiểu thư, quả nhiên là mới quan trọng hơn. Đường Tiểu Bạch mỉm , hỏi: “Đi như , chậm quá ?”
Chỉ mới chạy một thời gian nghỉ ngơi, rõ ràng ngoài Đào Tử, khác đều còn dư sức.
“Không ,” Lý Mặc mỉm , “ truyền tin về, thể xuất binh giải vây Vân Châu —”
…
Ngoài thành Vân Châu, binh mã như sóng triều, hai mặt tây nam đều cắm cờ, theo gió phấp phới.
“Viện binh đến !” Tần Khuynh Dung giọng vốn trầm tĩnh nay phần hưng phấn, “Ta , A Tiêu và Hành Viễn nhất định sẽ đến cứu !”
Lý Sơ lạnh lùng : “Họ đến thật đúng lúc.”
Khi sắp phá vòng vây, viện binh chờ lâu mới tới. Không còn là viện binh nữa, xem chẳng khác gì đến cướp công.
lúc , đại quân Đới Châu, Trấn Châu vạn đến cứu viện, còn đường để từ chối.
Quân địch thấy tình thế nguy, nhanh chóng ngựa tháo chạy. Kẻ kịp rút, như cỏ khô gặp lửa, dập tắt trong chớp mắt.
Thế nhưng khi hai viện quân chính lĩnh tới bái kiến, Lý Sơ và Tần Khuynh Dung mới nhận , là Tần Thiên và Lý Hành Viễn.
Viện quân từ nam đến, do Cố Vi vòng lĩnh binh; viện quân từ bắc, do con cháu của lương gia, mẫu tộc của Lý Hành Viễn, Lương Quân Thâm – chỉ huy.
“Thế Tử đang chiếm Úy Châu, sai thần t đến viện trợ Vân Châu!” Lương Quân Thâm .
Cố Vi cũng lên tiếng: “Tần Tiểu công tử công chiếm Thuật Châu, sai thần viện trợ Vân Châu.”
Lý Sơ xong suýt phun máu.
Ngoại Nhạn Môn Quan, ba châu từ tây sang đông lượt là: Úy Châu, Vân Châu, Thuật Châu. Trước Đông Đột Quyết xâm nhập Nhạn Môn Quan, ba châu đều rơi tay địch.
Bởi ở Vân Châu, thu hút đại bộ phận quân Đột Quyết đến vây, Úy Châu và Thuật Châu tất nhiên binh lực thưa thớt.
Lý Hành Viễn và Tần Thiên đến cứu ngay, mà chiếm Úy Châu, Thuật Châu.
từ đại cục mà , cách cũng sai.
“Vậy, bản vương cứ ở Vân Châu chờ tin của họ!” Lý Thủ mặt lạnh, .
Cố Vi đáp gì.
Lương Quân Thâm : “Tấn vương hẳn là đợi , thế tử vẫn còn đnag chịu tạng, thừa tự tước vị, chiếu điều binh, theo lý nên xuất quân, nhưng Tần tiểu thư — ờ… cùng điện hạ mắc kẹt, thế tử thể yên? Phải cứu, tất cứu, chiếm xong Úy Châu, chúng sẽ trở về, thé tử còn lập sớ, xin xét nhẹ hình phạt.”
Lý Sơ liếc Tần Khuynh Dung một cái.
Tần Khuynh Dung kịp thời hiện lên một lớp đỏ thẹn mừng, giọng mềm ba phần so với bình thường, đáp: “Đa tạ Lương tướng quân, cũng cảm tạ thế tử.”
Lương Quân Thâm vội vã vẫy tay: “Tần tiểu thư an là , còn cảm ơn, đợi gặp thế tự cảm tạ, thần dám .”
Tần Khuynh Dung mỉm .
Nội tâm mắng Lý Mặc và Lý Hành Viễn bao . Chiếm Thuật Châu, Úy Châu?
Tin họ ! Chắc còn về đến nơi!