Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 256: Có người đang theo dõi.

Cập nhật lúc: 2025-10-22 13:15:34
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Khuynh Dung cũng nhớ nguyên do Lý Mặc từng Tây Bắc, khẽ : “Các ngươi cùng lớn lên, tình cảm chắc hẳn đặc biệt nhỉ?”

 

Đường Tiểu Bạch giọng nàng chút lạnh, trong lòng lập tức cảnh giác, vội vàng đáp:

“Tình cảm hơn ngoài một chút, nhưng sánh với tình ruột thịt giữa hai ?”

 

Tần Khuynh Dung chỉ nhạt: “Thanh mai trúc mã, quả là khiến ngưỡng mộ.”

 

Đường Tiểu Bạch đoán nổi nàng đang ngưỡng mộ điều gì, chỉ đành đáp lấp lửng: “Chắc ở Giang Nam, Tần tiểu thư cũng bằng hữu cùng lớn lên chứ?”

 

Tần Khuynh Dung nàng, cong môi : “Người cùng lớn lên thì nhiều, nhưng lớn lên thể cưới về nhà thì chẳng ai.”

 

Tiểu cô nương mới hồi sắc mặt trắng ngần, trong thoáng chốc đỏ hồng như tẩm m.á.u đào, lắp bắp :

“Người khác cũng, cũng chẳng … Không … Tần tiểu thư ngươi thể cưới khác mà…”

 

Tần Khuynh Dung bật , nhịn khẽ véo má nàng một cái: “Ta hỏi thật đó, A Tiêu nhà ngươi — cái chí lớn nơi Mạc Nam Mạc Bắc , là theo ai mà học? ngươi dạy đấy chứ?”

 

Hôm khi tiểu cô nương buột miệng “thừa thắng đ.á.n.h chiếm Mạc Nam”, nàng còn tưởng là lời bâng quơ.

Nào ngờ khi trải bản đồ , nàng phân tích từng tuyến đường, năng đấy  thật khiến kinh sợ.

 

Không chỉ dã tâm, mà còn mang theo khí độ tự tin đĩnh đạc, như thể cả vùng sa mạc nơi Thổ Cốc Hồn tung hoành , vốn dĩ nên thuộc về họ.

 

Đường Tiểu Bạch hỏi, chỉ nghiêm túc đáp: “Không , A Tiêu vốn chí lớn! Hắn sách luyện võ đều chuyên tâm, tầm thường!”

 

Tần Khuynh Dung nhướng mày: “Thế chí hướng cao xa từ ?”

 

Một sẽ vô cớ sinh tham vọng.

Giống như nàng từ nhỏ rửa oan cho nhà họ Tần, chấn hưng gia tộc. Theo lý mà , với phận Thái tử, những gì Lý Mặc dạy từ bé chỉ nên là “kế thừa cơ nghiệp, một minh quân”, chứ “khai đất mở cõi”.

 

Ban đầu đến Hà Đông dẹp loạn, còn thể là vì binh quyền; nhưng nay biên cương , vẫn truy kích Thổ Cốc Hồn, ý đồ mở mang bờ cõi — dã tâm thật nhỏ.

 

Đường Tiểu Bạch nghĩ một hồi, chắc nịch : “Hắn học với Trương thị ở Kỳ Châu, lấy thiên hạ thương sinh trọng!”

Tần Khuynh Dung suýt bật : “Chiếm lấy Mạc Nam thì liên quan gì đến thương sinh? Cái chí mở cõi , đặt trong hàng đế vương các triều cũng là bậc kỳ tài đó!”

 

“Thật ?” Đường Tiểu Bạch chớp mắt, giọng nhỏ dần: “… Hoàng Hà nam bắc… vốn nên là đất của nước mà…”

 

Tần Khuynh Dung hít sâu một : “Hoàng Hà Bắc ngươi cũng lấy?”

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn , chẳng đáp . Nói “cũng ” là thế nào chứ?

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tần Khuynh Dung đỡ trán, khổ: “Không sợ đ.á.n.h nổi ?”

 

“Chẳng còn ngươi đó ?” Đường Tiểu Bạch thuận miệng buột . Dẫu lệch khỏi quỹ truyện, nữ chủ vẫn là con cưng của thiên đạo cơ mà?

 

Tần Khuynh Dung khẽ sững : “Ngươi tin đến ?”

Nàng vốn chẳng tự tin đến thế.

 

“Dĩ nhiên !”  Đường Tiểu Bạch gật đầu chắc nịch —“A Tiêu ở đây mấy tháng, ngươi chỉ ngăn Tấn Vương, mà còn giữ vững binh lực giữa vòng vây của Thổ Cốc Hồn. Quá lợi hại còn gì!”

 

Đôi mắt cô nương đen láy như hai viên nho trong nước, sáng long lanh, ánh lên vô vàn tia sáng linh động. Tần Khuynh Dung khẽ mím môi, ngón tay ngứa ngáy, cố nhịn đưa tay chạm , chỉ nhạt: “Ngăn Tấn Vương… chẳng gì khó.”

 

Đường Tiểu Bạch tươi: “Với Tần tiểu thư, đương nhiên là khó !”

 

trong lòng nàng vẫn thấp thỏm. Bởi Lý Sơ — kẻ phản diện lớn nhất trong truyện  vốn là đáng sợ nhất. Nghĩ đến đó, nàng rùng , kéo tay Tần Khuynh Dung:

“Các ngươi vẫn cẩn thận—”

 

“Có !”

 

Giọng Tần Khuynh Dung đột nhiên sắc lạnh, ánh mắt quét về một phía. Cách đó chừng hai chục bước, một ngôi miếu nhỏ treo biển hiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-256-co-nguoi-dang-theo-doi.html.]

Ánh của nàng rơi đúng bức tường ngoài bên miếu.

 

Lời còn dứt, Oanh Oanh lao vụt , còn Cố Hồi — vẫn đang xa sách  cũng nhanh chóng tiến đến, che chắn hai cô nương.

 

Chẳng mấy chốc, Oanh Oanh kéo từ tường một .

 

Người mặc áo dày xám tro, lưng đeo giỏ tre, chân lấm đầy bùn đất, trông khác gì. nông phu.

đầu đội mũ vuông của thư sinh, dáng vẻ nửa nông nửa sĩ, vô cùng buồn .

 

Bị Oanh Oanh lôi , giãy giụa kêu: “Cô nương, cô nương, thả tay, thả tay…”

 

Giọng nhã nhặn, qua chút quen tai.

 

Cố Hồi là đầu tiên nhận , liền khẽ gọi: “Lữ ?”

 

Lữ ? Ai họ Lữ ?

 

Mọi còn đang ngờ vực thì Oanh Oanh buông tay.

Người chỉnh áo, ngẩng đầu lên , giọng chút kinh ngạc:

“Các hạ là… Đường nhị tiểu thư?”

 

Hắn nhận Cố Hồi, nhận ngay Đường Tiểu Bạch. Đường Tiểu Bạch cũng nhận , kinh ngạc hỏi:

“Lữ ở đây… ừm, chẳng lẽ vẫn luôn ở nơi ?”

 

Người bắt miếu nhỏ chính là Lữ Hà — sư của Thị trung Trịnh Sư Đạo, cũng từng suýt trở thành phu tử của tộc học họ Cố.

 

Năm xưa, Lữ Hà tự nguyện để tiểu tổ tông và bọn họ lợi dụng, dùng “dị tượng thiên tai” lý lẽ, vạch trần chân tướng nạn hạn ở Hà Đông. Sau đó, cùng bọn họ cứu tế, một trở .

 

Không ngờ nay gặp nơi biên giới Vân Châu. Lữ Hà kể:

 “Năm theo đoàn cứu tế đến Hà Đông, đó ở nha môn Thứ sử Sóc Châu một chức tiểu văn . Về Thổ Cốc Hồn chiếm Sóc Châu, mới chạy thoát , ẩn cư trong thôn gần đây.”

 

Tần Khuynh Dung nheo mắt, giọng cảnh giác: “Thế lén lút như ?”

 

Lữ Hà đáp: “Sau miếu ít sơn thự hoang mọc, chỉ đến đào lấy vài củ mang về nấu ăn thôi.”

 

Đường Tiểu Bạch nhớ cuối gặp , khi còn là một nho sinh áo trắng tuấn tú, giờ tiều tụy đến mức đào củ dại, trong lòng khỏi thương cảm:

“Giờ Sóc Châu thu phục , thể về đó.”

 

Lữ Hà do dự một lát, khẽ lắc đầu: “Ta còn chút việc xong, nhất thời thể rời .”

 

Đường Tiểu Bạch liền hỏi: “Có việc gì cần giúp ?”

 

Hắn ngập ngừng, cuối cùng chỉ đáp: “Tạm thời thì .”

 

Nàng thấy thế cũng cố hỏi thêm, chỉ vài câu khách sáo cáo từ.

 

Trước khi , Lữ Hà chỉ tay về phía : “Ta ở thôn Phố Vĩ phía , nếu nhị tiểu thư việc, cứ đến tìm .”

 

Nói xong, chắp tay cáo biệt, rời . Đợi xa, Tần Khuynh Dung vẫn còn cau mày theo, ánh mắt thâm trầm.

 

Một lúc , nàng mới hạ giọng hỏi: “Nhị tiểu thư, ngươi gặp ai cũng cho là ?”

 

Đường Tiểu Bạch nghiêng đầu, khó hiểu: “Sao? Tần tiểu thư thấy Lữ vấn đề ư?”

 

Tần Dung gật nhẹ, ánh mắt sắc lạnh:

“Vừa thực sự cảm thấy đang rình , ánh mắt đầy mưu đồ — tuyệt ngẫu nhiên .”

Loading...