Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 257: Một người đẹp trai.
Cập nhật lúc: 2025-10-22 13:16:25
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi thấy thế nào?” – Đường Tiểu Bạch nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Ngươi hiểu ,” Tần Khuynh Dung đáp, giọng mang chút đắc ý, “đó là linh cảm của từng luyện võ.”
“Giống như… sát khí ?” – Đường Tiểu Bạch thử đoán.
Tần Khuynh Dung nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng gần như .”
Đường Tiểu Bạch sang hỏi Oanh Oanh: “Vừa ngươi cũng cảm thấy trộm, ý ?”
Oanh Oanh gật đầu. Cố Hồi nhịn chen lời: “Lữ là chính trực, tuyệt lòng !”
Tần Khuynh Dung liếc , khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Ngũ lang võ, cũng chẳng giỏi . Lần , ngươi nên xa một chút.”
Đường Tiểu Bạch ngay cạnh, rõ ràng trông thấy tai Cố Hồi lập tức đỏ bừng như m.á.u sắp nhỏ đến nơi.
Hắn từ Long Hữu theo nàng đến Hà Đông, thà về nhà ôn tập chuẩn khoa cử cũng ở chăm sóc nàng.
Đường Tiểu Bạch cảm thấy việc đó thật cần thiết, nhưng trong lòng vẫn ơn, thấy khác như thì vội vàng bênh vực: “Cố biểu ca sai , Lữ thật sự là .”
Nàng nghiêm túc tiếp:
“Khi thiên hạ đều tin thuyết ‘dị tượng là điềm báo’, mà tiếng nhất trong việc quan sát thiên tượng chính là phe của Trịnh Tể tướng. Lúc Hà Đông đại hạn, kẻ cố tình che giấu sự thật, Lâm trời dị tượng mà chẳng ai tin. Chính là Lữ , với phận là môn hạ của Trịnh tướng, đồng ý với Lâm , xác nhận thiên tượng là thật.”
Một việc , đối với Lữ Hà, chẳng khác nào tự hủy thanh danh cả đời. Thiên hạ khen lòng ngay chính, chỉ mắng phản bội sư môn. Từ đó, đời ruồng bỏ, cô độc vô cùng.
Mà trong vụ án năm , chỉ Lữ Hà là thật lòng vì dân vùng Hà Đông. Một như — thật đáng tôn trọng.
Tần Khuynh Dung chỉ “ồ” một tiếng, tỏ thái độ, vẻ mặt vẫn kiên định với linh cảm của bản . Đường Tiểu Bạch trầm ngâm một chút, hỏi:
“Vậy khi Lữ mặt , trực giác của ngươi còn mách bảo điều gì khác ?”
Lúc nãy Tần Khuynh Dung về phía góc tường, như dây cung căng chặt, nhưng khi Oanh Oanh kéo Lữ Hà , khí thế rõ ràng dịu .
Quả nhiên, nàng hỏi, Tần Khuynh Dung lắc đầu. Bỗng, sắc mặt nàng biến đổi, đôi mắt sắc bén lia về phía bức tường nữa.
“Chẳng lẽ … còn một khác ở đó?”
——
Trong thành Vân Châu.
“…Khởi bẩm điện hạ, Tần tiểu thư rời thành du ngoạn về phía tây cùng một thiếu niên lạ mặt. Họ cảnh giác, thuộc hạ suýt nữa phát hiện!”
“Thiếu niên lạ mặt?” Lý Sơ trầm giọng nhắc , chân mày khẽ nhíu. “Tuổi chừng bao nhiêu?”
“Nhìn qua lớn, độ mười một, mười hai tuổi, Tần tiểu thư đối với thiết.”
Lý Sơ chau mày sâu hơn.
Tần Khuynh Dung bề ngoài ôn hòa, nhưng xưa nay dễ gần ai. “Thân thiết” …
“Trong đám theo nàng, cả của Tần Thiên. Thuộc hạ nghi ngờ, thiếu niên đó chính là mà ‘Tần Thiên’ giấu trong trung quân doanh.”
Ánh mắt Lý Sơ dần trở nên u tối. Người “Tần Thiên” coi trọng đến thế, hẳn đơn giản.
Mà Tần Khuynh Dung mật với … Chẳng lẽ… đó mới là Tần Thiên Thật?
Còn hiện nay chỉ là giả, nắm giữ quyền binh tạm thời thôi?
Nếu , Tần Khuynh Dung lời đến ?
“Tiếp tục theo dõi thiếu niên đó.” – Lý Sơ lạnh lùng lệnh.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thuộc hạ tuân mệnh, nhưng do dự một chút thấp giọng hỏi:
“Thuộc hạ thấy thiếu niên dung mạo thanh tú khác thường… Có cần thuộc hạ cũng tìm một thiếu niên dung mạo giống thế, để đối phó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-257-mot-nguoi-dep-trai.html.]
——
Gần giữa trưa, Lý Mặc đến bảo Tần khuynh Dung về thao luyện binh mã.
Tấu thư gửi cho hoàng đế phái từ sớm; cùng lúc, trong doanh trại, việc huấn luyện đang đẩy mạnh.
Nếu nhanh, bảy ngày thể nhận chiếu chỉ từ kinh thành. Vì thế, buổi sáng Lý Mặc luyện binh, buổi chiều Tần Khuynh Dung luyện binh, còn buổi tối thì hai triệu tập các tướng lĩnh, cùng bàn định kế hoạch chiến chinh.
Kỳ thực, bận đến mức chân chạm đất. Thế mà vẫn cố mang cơm nóng đến tìm nàng, còn cẩn thận xách theo một hũ canh thịt dê nghi ngút .
“ Ngươi bận trăm công nghìn việc, cần đến chỗ ,” Đường Tiểu Bạch múc canh, khuyên nhủ đầy áy náy.
Hai họ đến bầu bạn thế , khiến nàng thấy trong lòng yên.
“Khảo sát địa hình, cũng là một phần của binh pháp.” – Hắn giọng nghiêm túc lạ thường.
Đường Tiểu Bạch nhướng mày: “Hừ!”
Tin quỷ quái gì chứ!
Trong quân doanh bao chuyên lo việc trinh sát địa thế, ai nấy đều mang tầm quân sự chuyên nghiệp, há chẳng hơn nàng cả trăm ?
Ngón tay thiếu niên thon dài, động tác múc canh vững vàng mà mắt lạ thường. Giọng trong trẻo khàn nhẹ, thôi khiến mường tượng dáng vẻ một thiếu niên ôn nhu, lạnh nhạt, yếu ớt.
Đường Tiểu Bạch , trong lòng bỗng nảy ý nhéo một cái cho bõ ghét.
Nàng còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, để ý gì tiếp theo. Cố Hồi – vẫn bên cạnh quan sát chằm chằm thì rõ mồn một.
Hắn lập tức bật dậy, giận dữ : “Ngươi gì?! Ra trận còn mang theo biểu của ?! Thật là hồ đồ! Đao thương nơi tiền tuyến, mắt phân biệt ? Nếu biểu sơ suất gì—”
“Có ở đó, nàng sẽ sơ suất gì.” – Lý Mặc lạnh giọng cắt lời, nhíu mày hỏi “Ngươi còn ?”
Cố Hồi lạnh: “Ta thể yên tâm để biểu ở cùng hạng tiểu nhân gian trá như ngươi!”
Lý Mặc nghiêng mặt, chẳng thèm đáp. Vừa lúc Tần Khuynh Dung rời , Cố Hồi còn theo nàng một hồi, còn tưởng tên động tâm định theo đuổi.
Không ngờ chỉ – thật chẳng chút chí khí nào. Đường Tiểu Bạch quá quen với cảnh hai cãi vã, chỉ khẽ kéo tay áo Lý Mặc, :
“Ta ở Vân Châu đợi ngươi chẳng hơn ?”
Chính nàng cũng thấy việc theo quân trận phần . Lý Mặc hạ giọng, ngữ điệu mềm :
“Lần là để thu phục đất Mạc Nam. Người chẳng vẫn mong mảnh đất ghi lên bản đồ ?”
Đường Tiểu Bạch dĩ nhiên là , nhưng— “Đợi ngươi đ.á.n.h xong cũng mà,” nàng , “Địa chí của khu vực đó còn trống rỗng, chờ bình định xong mới thể đo đạc chuẩn xác, cần cả xe ghi lý cự cổ hỗ trợ, thể một hết.”
Lý Mặc trầm ngâm:
“Chuyến , quân ở Vân Châu sẽ lưu bao nhiêu. Người ở , yên lòng. Trong quân vốn nhiều văn chức lên trận, thêm cũng chẳng . Người cứ ở trong trung quân, dù tập kích, nơi đó vẫn an nhất.”
“Thật an ,” Cố Hồi hừ khẽ “thì trở về kinh cho xong?”
Tường Tiểu Bạch bật , tranh lời khi Lý Mặc kịp phản bác: “Biểu ca đối với ai cũng , chỉ riêng với A Tiêu là cứ thích gây gổ.”
“Ta gây gổ,” Cố Hồi đỏ bừng cả mặt “là … là …”
Nói đến đây, tiếp thế nào. Đường Tiểu Bạch khéo léo giảng hòa:
“Chúng đều là đồng môn nhiều năm, hiểu rõ tính nết . A Tiêu đôi khi năng hợp ý, nhưng tuyệt ác ý. Biểu ca đừng để bụng nữa.”
Thiếu niên bên cạnh cũng ngoan ngoãn phụ họa, giọng nhanh mềm: “Chuyện là của , mong biểu ca rộng lòng bỏ qua—”
“Ta nào biểu ca của ngươi!” – Cố Hồi gần như bật nhảy lên, trừng mắt một cái, ôm bát canh xoay bỏ , vẻ mặt như chỉ cần thêm một chút nữa là sẽ tức c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Lý Mặc nghiêng đầu, bình thản theo bóng khuất dần, với Đường Tiểu Bạch:
“Xem , biểu ca vẫn chịu tha thứ cho .”