Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 279: Hòa thân
Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:14:15
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đến là quân Thổ Cốc, mà là sứ giả.
Là sứ giả xin hàng.
Trong hơn một tháng qua, mấy trận giao chiến liên tiếp, quân Thổ Cốc nhiều đại bại.
Theo ước tính, tàn quân còn trướng A Sử Na Đốt chỉ chừng hai vạn. Lúc đầu hàng, đối với bọn họ mà , chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
mà…
Phải thế nào nhỉ?
Chỉ tính riêng bộ tộc Thổ Cốc thôi, trong mười lăm năm qua ba phản, ba hàng.
Chữ tín cho cùng chẳng đáng một đồng.
Lần đến xin hàng, e cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
Về phần Đường Tiểu Bạch, trong lòng nàng chấp nhận sự đầu hàng . … chuyện đến lượt nàng ý kiến.
Người tiếp kiến sứ giả Thổ Cốc là Tấn vương Lý Sơ, danh nghĩa chủ soái của đại quân. Tất nhiên, Lý Mặc và Lý Hành Viễn cũng mặt.
Còn Đường Tiểu Bạch thì tư cách dự .
nàng vẫn để tâm, nên cứ loanh quanh gần đó, chỉ chờ tiểu tổ tông là thể hỏi ngay tin tức.
Sứ giả Thổ Cốc trung quân trướng đến nửa canh giờ, bên trong liền truyền mệnh lệnh: “Tấn vương điện hạ chỉ mở tiệc chiêu đãi sứ giả Thổ Cốc!”
Tim Đường Tiểu Bạch chùng xuống.
Mở tiệc chiêu đãi, chắc là tin .
Đã mở tiệc, thì đến bao giờ mới kết thúc. Mùa đông thế , nàng cũng đến mức chờ đến nửa đêm giữa gió lạnh.
Nàng đang định rời , thì bỗng thấy rèm cửa trướng quân vén lên, một bóng quen thuộc bước .
Y phục đen bó gọn, thắt lưng da mềm, dáng tuấn dật như tùng như trúc, thẳng tắp thanh nhã.
Dưới chiếc mặt nạ ngọc biếc, đôi mắt lạnh sâu như đầm tuyền, cần nổi giận cũng tự mang uy thế khiến khác dám khinh nhờn.
Đường Tiểu Bạch khẽ ngẩn .
Nàng ít khi thấy tiểu tổ tông trong dáng vẻ như thế . Dù đôi từng lén bình phong cùng các tướng bàn việc, nàng cũng bao giờ thấy chính diện.
Thì … trong buổi chính nghị, mang khí độ như thế.
Đường Tiểu Bạch đến thất thần. Tựa như cảm giác ánh mắt nàng, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua ngọn đuốc đỏ cam rọi tới.
Lúc ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt , khí thế nghiêm lạnh liền hóa thành nét ôn hòa quen thuộc, chính là dáng vẻ nàng quen .
Đường Tiểu Bạch vô thức nheo mắt, phần mơ hồ từng bước tiến gần.
Hắn hỏi vì nàng ở đây, chỉ khẽ kéo chặt áo choàng vai nàng, thấp giọng : “Lạnh ? Ta đưa nàng về.”
Đường Tiểu Bạch thoáng sững: “Không ngươi dự yến với sứ giả ? Sao ?”
Lý Hành Viễn và Tần Khuynh Dung còn mà!
“Ta uống rượu.” Lý Mặc đáp, giọng điệu tự nhiên vô cùng.
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời. Dù xưa nay nàng vẫn răn dạy tiểu tổ tông rằng trưởng thành uống rượu, nhưng trong trường hợp …
Bỏ về như , chẳng quá tùy hứng ?
“Yến đó là do Lý Sơ tự ý mở, chúng vốn cần phụ họa. Lý Thế Tử cùng mấy ở , chẳng qua để phòng giở trò thôi.” Hắn nhẹ như .
Đường Tiểu Bạch mà thấy là lạ. Dẫu tiểu tổ tông là việc cho Thái tử, phần nào đại diện ý chỉ của điện hạ, nhưng… Có oai phong quá ?
Ngay cả Lý Hành Viễn cũng mơ hồ theo . Họ thật sự… tin đến thế ?
Thấy nàng còn ngẩn , Lý Mặc khẽ , nắm lấy ống tay nàng, thong thả rời kể: “Sứ giả Thổ Cốc dâng thư hàng. Ngày mai sớm, Lý Sơ sẽ sai hộ tống họ kinh.”
“Vậy là… triều đình chấp thuận ư?” Đường Tiểu Bạch cau mày.
“Tất nhiên” Hắn cố ý kéo dài giọng, nhạt, “ là !”
Trong ánh mắt lóe lên một tia tinh nghịch.
Đường Tiểu Bạch phì , kéo tay , giọng mềm : “Thế… bây giờ chúng định gì?”
Gió lạnh quất qua, đêm đông hun hút. bên cạnh là giọng dịu dàng, thở ấm áp.
Lý Mặc khẽ rung động trong lòng, giọng cũng trở nên mềm hơn: “Trước hết tâu báo lên hoàng thượng. Nếu triều đình chủ chiến, thì quá . Còn nếu họ chủ hòa…”
Hắn dừng một chút, ánh mắt lạnh hẳn “ thì cũng do họ định đoạt nữa.”
Nói dứt, chợt thấy Đường Tiểu Bạch trân trân.
“Gì thế?” Hắn mất tự nhiên.
Đôi mắt nàng sáng long lanh, như lửa trong đó. Đường Tiểu Bạch khẽ chớp mắt, nhón chân ghé sát bên tai , khẽ : “Ngày hôm nay… A Tiêu trông thật là .”
...
Do Thổ Cốc cầu hòa, chiến sự tạm ngừng, đại quân đóng ở gần đồi Phất Vân nhân tiện chỉnh đốn binh mã.
Đường Tiểu Bạch cũng thời gian rảnh, bắt đầu cưỡi ngựa dạo quanh như .
Một ngày, nàng từ bờ Hoàng Hà trở về, ngẩng về phía đồi Phất Vân.
Dưới ánh tà dương, thần từ sừng sững, ngói lưu ly phản chiếu rực rỡ, như phủ một tầng phật quang.
Trang nghiêm, hoa lệ.
đó là của Thổ Cốc.
“Các từng qua bài thơ ?” Đường Tiểu Bạch bỗng hỏi.
Lý Mặc và Cố Hồi ở cạnh nàng, Tào Phần xa hơn một chút, tiếng bèn ngoái đầu: “Bài gì ?”
“Thiền vu bắc vọng đồi Phất Vân, sát mã đăng đàn tế kỷ hồi” nàng chợt dừng .
Lý Mặc cau mày. Sao từng bài ?
Vì cớ gì mà nàng một khúc thơ ? Nàng học từ ai?
“Còn nữa ?” Tào Phần hỏi, Cũng nhíu mày. Hai câu thơ chẳng vui vẻ gì.
Từ xưa, du mục phương Bắc mỗi nam chinh, đều g.i.ế.c ngựa tế thần tại đồi Phất Vân .
“Phía quên mất .” Đường Tiểu Bạch gượng.
Thực quên, mà là tiện tiếp. Hai câu , vốn cũng chẳng hợp tình huống hiện tại.
Tào Phần để ý, nhưng Cố Hồi tinh tế nhận : “Sao là ‘bắc vọng’? Người Hung Nô xưa, Thổ Cốc nay, đều là từ bắc mà về nam mới đúng.”
Bắc vọng đồi Phất Vân há chẳng là ở phía nam Hoàng Hà mà ngước lên?
Nghĩa là Thổ Cốc chiếm Hoàng Hà bờ nam, lấy tư thế kẻ thắng mà ngắm phương bắc!
“Ai cái phản thi ?!” Tào Phần nổi giận.
Đường Tiểu Bạch: …
“Chỉ cần tù binh, tự nhiên thể bắc vọng đồi Phất Vân.” Lý Mặc nhàn nhạt.
Đường Tiểu Bạch: …
Các thật diễn giải đấy. Thế nhưng, bài thơ … hề nghĩa .
“Ngươi nhớ từng , Chiêu Quân tái xuất cũng từng qua đồi Phất Vân ,” Đường Tiểu Bạch ngẩng đỉnh đồi xa xa, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nàng, “Sử sách chép, Hồ Hàn Tà thiền vu quy thuận Tiền Hán, triều thỉnh phong rể, Hán đế vui lòng mà thuận cho.”
“Các xem, sứ giả Thổ Cốc tiến kinh , liệu mặt khả hãn tự thỉnh rể ?”
Hòa là một cách thức chính trị hữu hiệu. Vừa là an phủ, là quy thuận.
Xưa Hung Nô dùng, nay Thổ Cốc dĩ nhiên cũng thế. Theo lệ thường, triều đình ắt khả năng thuận theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-279-hoa-than.html.]
“Xin cũng thế cả thôi.” Lý Mặc lạnh nhạt đáp.
Dù triều đình quyết thế nào, đến tay cũng chỉ một kết cục. Đừng hòa , đến nửa tấc đất cũng nhường.
“ vẫn điểm khác đấy,” Lý Hành Viễn cợt, “Nếu thật sự thành hòa , đến lúc A Sử Na Đốt vui mừng quên cả trời đất, chúng theo đoàn hòa mà —”
Hắn đưa tay dấu ngang cổ.
“Thế chẳng ?” Nụ ung dung, giọng điệu lười biếng đầy ngạo khí.
mười ngày , tin từ kinh thành truyền đến, khiến Lý Hành Viễn nổi nữa.
Hắn ném mạnh tờ thư xuống, ngay mặt sứ giả, bật một tiếng c.h.ử.i thô tục:
“Đây rốt cuộc là chủ ý của kẻ nào!”
Bên của bọn họ thể chẳng xem chuyện nghị hòa gì, dù cũng hạ quyết tâm đánh.
triều đình nơi kinh thành thực ý hòa. Là “hòa” trong hai chữ hòa .
Đêm , tuyết lớn giăng trời, chiến cờ phần phật trong gió lạnh.
Trước đó Hoàng đế từng triệu các vương, các tể tướng mật nghị. Vương tướng, Trịnh tướng đều tán thành gả hòa , phản đối chẳng mấy, giờ tuy chính thức hạ chỉ, nhưng cũng chỉ còn đợi một câu “chuẩn tấu” mà thôi.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Bao giờ xuất binh?” Lý Hành Viễn đợi hết, liền chau mày quát “Nhanh lên! Cắt đầu A Sử Na Đốt đem về ăn Tết cho !”
Lý Mặc vẫn thản nhiên, “Không cần gấp.”
“Không cần gấp? Nói như thể thê tử ngươi gả hòa !” Lý Hành Viễn giận đến ném mạnh thanh đao xuống đất.
Đường Tiểu Bạch ho sặc sụa. Lý Hành Viễn trừng nàng: “Lại đến ngươi, kích động gì chứ?”
“Ngươi mới kích động đấy!” Tần Khuynh Dung lạnh giọng xen “Đường đại tiểu thư cũng chắc là thê tử ngươi .”
Lý Hành Viễn liếc nàng một cái: “Ngươi hiểu gì mà ?”
Tần Khuynh Dung nhạt: “Với tính tình của Đường đại tiểu thư, ngươi nghĩ nàng sẽ chờ ngươi hết ba năm thủ hiếu ? Trong mắt nàng chỉ vinh quang của phủ Yến Quốc công thôi.”
Một lời trúng tim đen.
Lý Hành Viễn cứng họng. là kiều kiều từng hứa hẹn điều gì với . Nếu tên cẩu hoàng đế thật dùng phủ Yến Quốc công uy hiếp, e nàng sẽ gật đầu.
Nghĩ đến đó, liếc sang Thái tử vẻ dửng dưng, thản nhiên. Càng giận, càng khó nhịn, bèn sang thúc giục Đường Tiểu Bạch:
“Tỷ ngươi sắp chọn gả hòa , ngươi gấp ?”
Đường Tiểu Bạch nhẹ giọng đáp: “Bất quá là gọi nhập cung bầu bạn cùng Thái hậu, chọn chỉ một tỷ .”
Quả nhiên, sứ giả Thổ Cốt cầu . Hoàng đế cùng các đại thần cũng ý, nhưng chọn còn định.
Không ai bày mưu quỷ kế, liền chọn một nhóm tiểu thư quyền quý, lấy danh nghĩa “nhập cung hầu Thái hậu”.
thời điểm nhạy cảm , ai cũng hiểu, đây là “chọn hòa ”.
Hoặc cũng thể là cố tình cho khác nghĩ như . Mà Đường Kiều Kiều ở trong danh sách .
“Đại tiểu thư là thích hợp nhất để hòa .” — Lý Mặc , “Chúng chẳng qua mượn nàng ép phủ Yến Quốc công giao binh quyền mà thôi.”
Các vương, các tể, ai nấy đều dòm ngó công phủ lâu. Ngay cả hoàng đế cũng yên.
Đường Tiểu Bạch khẽ lạnh: “Một khi giao binh quyền, chẳng mặc xâu xé ?”
Giờ phụ , trưởng nàng còn cầm quân trong tay mà chẳng bảo vệ nổi đại tỷ. Nếu thật giao , chỉ cần một đạo thánh chỉ, còn mặc định đoạt ?
“Chém đầu A Sử Na Đốt là khỏi cần hòa nữa.” — Lý Hành Viễn giọng lạnh như thép.
Đường Tiểu Bạch lắc đầu: “Chém , còn nhiều bộ lạc khác. Dù quét sạch cả Thổ Cốt, vẫn còn Thổ Cốc Hồn mới hàng phục. Muốn bóp c.h.ế.t chúng , trong triều trăm cách.”
Nguồn cơn, ở nơi biên ải mà ở lòng nơi kim điện.
Lý Hành Viễn Lý Mặc, ánh mắt u trầm. Quả thật, chẳng thể đợi thi đỗ gì nữa chỉ mong Thái tử sớm đăng cơ.
“Chúng kế hoạch của , thể dắt mũi,” Lý Mặc , “Đợi khi sứ giả Thổ Cốt mang tin về, A Sử Na Đốt mới thật sự buông phòng .”
“Lúc mới là thời cơ nhất để xuất binh.”
…
Ngày sứ giả Bắc hồi, chính là đêm trừ tịch. Buổi sáng, Đường Tiểu Bạch trèo lên đồi Phất Vân xem đoàn vượt sông Hoàng Hà. Ngựa dẫm băng, vó nhẹ, sương trắng mịt mù.
“Triều đình phái ai tiễn?” nàng nheo mắt hỏi, thấy trong đoàn mặc áo tím.
“Áo tím là tam phẩm trở lên,” Lý Mặc đáp “Hồng Lư khanh An Nhân Kiệm.”
“Hồng Lư khanh …” Đường Tiểu Bạch lẩm bẩm.
Hồng Lư Tự chủ việc đối ngoại, do Hồng Lư khanh đầu. Đến cũng phái , đủ hoàng đế thật lòng hòa.
“Còn nhớ bài thơ bữa ?” nàng hỏi.
“Thiền vu bắc vọng đồi Phất Vân , sát mã đăng đàn tế kỷ hồi.” — Lý Mặc nhớ kỹ, dù từng qua.
“Sau hai câu , vẫn nhớ,” Đường Tiểu Bạch khẽ , “Hán gia thiên tử kim thần vũ, bất khẳng hòa quy khứ lai.”
Nàng nhạt, “Hay thật, chỉ tiếc xứng.”
Đó là thơ Vương Chi Hoán, ca ngợi việc hoàng đế nhà Đường cự tuyệt cầu Thổ Cốt, giữ trọn uy nghi của thiên triều.
Từ xưa, đều ca tụng Chiêu Quân hòa đổi thái bình. hiểu chuyện đều thực lực để cần hoà , mới là bản lĩnh chân chính.
Giờ đây triều đình chịu gả, chẳng vì sợ, cũng chẳng vì yếu, mà chỉ vì quyền thế nghiêng, thiên hạ trở thành bàn cờ để tay thao túng.
Lý Mặc lặng bài thơ, trầm giọng : “Chỉ cần còn một ngày, tất phụ bài thơ .”
Đường Tiểu Bạch , khóe môi cong khẽ, “Được , yên tâm.”
…
Đêm trừ tịch. Tuyết rơi trắng đất.
Lý Hành Viễn suất năm trăm kỵ binh, băng tuyết vượt núi Âm Sơn, tập kích nha trướng khả hãn. Lý Mặc dẫn đại quân theo , quân Thổ Cốt tan vỡ, c.h.é.m hơn vạn.
Chỉ A Sử Na Đốt cưỡi thiên lý mã, chạy trốn về phương Bắc.
“Thằng đó thật chạy!” — Lý Hành Viễn nghiến răng .
Con tuấn mã quả thật phi phàm dẫu gió tuyết mịt mù, cũng chẳng ai trong bọn họ đuổi kịp.
Đã đuổi kịp, đành về.
Lý Hành Viễn tức đến nghiến răng, cam lòng cho ?
“Hắn chạy thoát ,” Lý Mặc trầm giọng , “Dù Bắc Mạc cũng một chuyến.”
Đường Tiểu Bạch , khẽ động tâm, bèn hỏi: “Vừa Lý Sơ tìm các chuyện gì thế?”
Bọn họ từ đại doanh trung quân trở về, mũ áo còn đọng hạt tuyết. Tuy vẻ ngoài vẫn bình thản, nhưng nàng đoán chắc Lý Sơ tìm họ, chẳng chuyện lành gì.
Cuộc tập kích nha trướng khả hãn vốn là hành động mật, tất nhiên hề bẩm báo Lý Sơ, càng để tâm đến vị Hồng Lư khanh An Nhân Kiệm đang cùng sứ giả Thổ Cốt nâng chén đàm hoà.
An Nhân Kiệm nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát, về sớm hơn một bước, lập tức tìm Lý Sơ.
Lúc , “Tiểu Tổ Tông” và Lý Hành Viễn còn trở về. Đường Tiểu Bạch ẩn trong trướng, dám , song bên ngoài xôn xao, nàng vẫn thấy.
May Tần Khuynh Dung ở đó, nên chuyện đến nỗi ầm ĩ.
“Nói gì ?” Lý Hành Viễn lạnh “Còn chẳng chúng khiến triều đình thất tín với Thổ Cốt ! họ thử đếm xem, chúng bọn lừa bao nhiêu ?”
Hắn sang Lý Mặc, hạ giọng: “Phải giam Lý Sơ và An Nhân Kiệm , đừng để tin truyền về kinh, kẻo thừa cơ khuấy gió!”
Đường Tiểu Bạch , chợt cảm thấy gì đó .
Nàng ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên biến sắc:
“Nếu tin truyền về kinh… thì chẳng tỷ cũng sẽ tình hình bên ?”
Giọng nàng khẽ run: “Vậy chẳng tỷ sẽ nghĩ… chúng thật sự mặc kệ, để mặc việc hòa diễn ư?”