Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 369: Đại hôn (Phần 2)

Cập nhật lúc: 2025-11-22 12:41:43
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Năm Thái Hưng thứ mười sáu, ngày mồng hai tháng tư. Hoàng thái t.ử chính thức lập phi.

 

Ngoài phủ Yến Quốc công, rèm che kín đường, bên trong, cung nhân đầy, trật tự nghiêm chỉnh, uy nghiêm hẳn.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Đường Tiểu Bạch ngoài, trong lòng thoáng chút hụt hẫng. Đám cưới thái tử, tráng lệ thật, nhưng thiếu vẻ vui tươi, ai nấy cũng nghiêm trang, e sợ sơ suất sẽ phạm điều bất trắc.

 

“Nhìn gì mà mơ mộng ?” Đường Kiều Kiều giật nhẹ đầu nàng.

Trong gương, phản chiếu một gương mặt điểm phấn son. Lông mày như vẽ, mắt tròn như hạnh đào. Má hồng tự nhiên, như nụ xuân đào mới hé nở.

 

“Nhị tiểu thư thật xinh !” Chanh T.ử bên khen.

 

Đường Tiểu Bạch hổ , lướt mắt qua Cố Ngưng và Đường Kiều Kiều. Nàng tự thấy, sắc vóc của so với trong nhà chắc chắn khiêm tốn nhất.

 

Nếu so với gia đình, nàng cũng thấy tạm , chỉ là Mái tóc dài đen như suối mực chảy xuống, khiến khuôn mặt nàng càng thêm trẻ con.

 

Vậy mà… sắp lấy chồng ?

 

Đường Tiểu Bạch lộ vẻ bối rối.

 

Bên tai, Cố Ngưng thở dài: “Tiểu Bạch tròn mười bốn, gả …”

, nàng mới mười bốn tuổi.

Tân lang cũng chỉ mười bảy.Sao lập gia đình sớm thế?

Thậm chí, trong lòng nàng thoáng cảm giác hôn sự của trì hoãn lâu đến lạ thường. giờ nghĩ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

“Xin thái t.ử phi chuẩn y phục!”

Đường Tiểu Bạch dậy, mặc nhiều lớp y phục chồng lên , nét ngây thơ mặt cũng dần biến mất.

Khi khoác lên bộ lễ phục lộng lẫy bằng vàng ngọc, gương mặt trong gương, ngay cả nàng cũng thấy xa lạ.

Khi Đào T.ử bê chiếc trâm cuối cùng định cài lên tóc nàng, Đường Kiều Kiều giang tay: “Để !”

Cầm trâm mặt Đường Tiểu Bạch, chỉnh đặt lên tóc nàng. Sau một lúc lâu, vẫn tìm vị trí ưng ý, gương mặt Đường Kiều Kiều dần hiện vẻ lo lắng.

Đường Tiểu Bạch bỗng nghèn nghẹn, khẽ : “Tỷ, …”

Động tác Đường Kiều Kiều ngừng một nhịp, cuối cùng cài trâm xong. Nàng xuống, chạm ánh mắt Đường Tiểu Bạch.

Nháy mắt, mi mắt ướt trong giây lát.

“Tỷ—”

“Ra ngoài, đừng mất thể diện phủ !” Đường Kiều Kiều nghiêm giọng .

Đường Tiểu Bạch gật đầu.

Đại Tỷ vẫn lòng: “Sao nhút nhát ?”

Đường Tiểu Bạch im một lát, khẽ : “Chăm sóc mẫu nhé, khi ngày mai về thăm.”

“Ngày mai ngươi còn rảnh?”

“Muốn về thì luôn cách mà.”

“Đừng tùy tiện.”

“Tỷ bảo đừng nhút nhát ?”

“Ngươi—”

“Xin thái t.ử phi ngoài!” Tiếng nữ quan nhắc nhở, cắt ngang lời qua của hai tỷ .

Đường Kiều Kiều mím môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Đi .”

……

Ra đón sứ giả, bái nhận sách và bảo vật.

Những dòng chữ lễ sách, khi thực hiện thật sự rườm rà, may mà Đường Tiểu Bạch thuộc lòng lễ nghi từ .

quen cũng chẳng , luôn nhắc từng bước.

nàng vẫn cẩn thận đến mức tuyệt đối, bởi đây là nơi trọng đại, thể sơ suất.

Sự cẩn trọng kéo dài đến khi Lý Mặc xuất hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-369-dai-hon-phan-2.html.]

Trời dần nghiêng về tây, Đường Tiểu Bạch thẳng, chân gần tê cứng, cuối cùng thấy quan lễ ngoài cửa hô vang: “Thái t.ử —”

Nàng thở dài, theo nữ quan bước đông phòng.

Ngước lên, thấy Lý Mục bậc thềm cửa.Ngọc trắng chín hạt, y phục huyền thâm.

Thân hình cao gầy, uy nghiêm tựa thanh kiếm rút khỏi vỏ, cao quý sắc bén.

Ngọc và hạt che nửa khuôn mặt, phản chiếu ánh nắng, mắt thấy rõ, nhưng lộ cằm thon .

Nhìn Đường Tiểu Bạch, chợt rộ lên…..Như kẻ ngốc

Đường Tiểu Bạch cũng nhịn “phì”, khoảnh khắc đám cưới của nàng bỗng trở nên rộn rã và vui tươi.

Lúc , theo lễ nghi, thái t.ử đáng lẽ tại chỗ chờ nàng tiến lên, nhưng bỗng nhiên bước tới gần.

“Điện hạ…” Quan lễ vội vàng nhắc nhở, định can ngăn, nhưng bước chân của thái t.ử hề dừng. Đường Tiểu Bạch yên, tiến đến mặt .

Khuôn mặt cúi, ngọc và chuỗi ngọc rung theo nhịp, đôi mắt sáng rực khiến sững sờ.

“Chàng ?” nàng khẽ hỏi, tim đập rộn ràng.

Lý Mặc nở nụ , cúi , nắm lấy tay nàng.

“Để A Kiểu chờ lâu ,” Hắn .

Đường Tiểu Bạch nhịn , siết c.h.ặ.t t.a.y , để dẫn bước ngoài. Trước đó, nàng trong phòng lâu, ngoài cũng cứng nhắc vì hồi hộp, Lý Mặc kéo chân bất giác chao đảo một chút.

Chỉ là một bước chao đảo nhỏ, Đường Tiểu Bạch nhanh chóng lấy thăng bằng, nhưng vẫn khiến Lý Mặc dừng ngoảnh nàng.

Nàng lắc đầu dấu . Hắn gì, cúi xuống, chăm chú bàn chân nàng. Rồi khom bế nàng lên.

Không gian xung quanh bỗng lặng , im phăng phắc. Đến cả Đường Tiểu Bạch cũng sững sờ.

Khi nàng tỉnh hồn, bế chừng mười bước.

“Điện hạ… điện hạ, điều …” Quan lễ phía hô to.

“Im miệng!” Lý Mặc đáp, hề chậm bước.

Đường Tiểu Bạch ôm chặt áo , giấu mặt trong lòng ngực, giả vờ là một đóa tiểu kiều hoa.

Còn cách nào khác ?

Đã bế , nếu đặt xuống, chẳng khiến tiểu chủ t.ử mất mặt ?

Hơn nữa, bế kiểu công chúa thật là… hừm… Ừ, cứ để nàng là đóa tiểu kiều hoa

……

Vậy là, thái t.ử trực tiếp bế tiểu kiều hoa – tức thái t.ử phi lên xe.

Vừa lên xe, Đường Tiểu Bạch liếc trộm một cái.

ánh mắt chẳng ccó hút uy h.i.ế.p nào.

Đôi mắt hạnh đào như chứa cả dòng nước xuân, e ấp quyến rũ.

Lý Mặc trong lòng chợt nóng lên, giúp nàng vững, tay khẽ đặt xuống bắp chân nàng, hỏi khẽ: “Khó chịu ? Hay là lâu mỏi chân?”

Đường Tiểu Bạch hừ nhẹ: “Đứng mỏi là để đám cưới sơ suất, đây là đại hôn thái tử, nơi trọng đại nhất, tới phá tan hết trật tự!”

Lý Mặc cúi đầu, bóp nhẹ bắp chân nàng, thấy nàng e thẹn rụt , ngẩn một lát ngẩng đầu: “Đây là đại hôn thái tử, nhưng là thái t.ử mà.”

Đường Tiểu Bạch sững sờ. Vị thái t.ử bỗng trở nên bá đạo lên ghế xe.

Theo lệ, thái t.ử chỉ tự lái xe vài bước, sẽ giao cho khác điều khiển, bản về ngựa.

khi hoàng thái t.ử trực tiếp điều khiển xe, Đường Tiểu Bạch cũng ngạc nhiên.

“Thái t.ử thể tự ý cướp việc của khác?” nàng lẩm bẩm.

“Xe của A Kiểu, đây cũng do lái,” Lý Mặc đáp.

Trước đây, tức là khi còn ở phủ Yến Quốc công, che giấu phận, hầu.

“Làm phu xe mà còn kiêu hãnh ?”

.” Hắn chỉ đáp một chữ.

Đường Tiểu Bạch bật , những kỷ niệm ngày ngày cùng hiện : Cùng học, cùng bài tập, là tình đầu thời học trò nhỉ?

khi đó, nàng chỉ xem như thường, từng nghĩ gì khác. Ai ngờ bây giờ thành chuyện ngày hôm nay?

“Có mệt ?” Lý Mặc thấy nàng tiếp phía , hỏi một câu.

Đường Tiểu Bạch gạt mấy ý nghĩ lung tung, định đáp “ mệt”, bỗng nghĩ — Hôm nay nàng là một đóa tiểu kiều hoa mà!

“Hơi mệy” Đường Tiểu Bạch nhỏ giọng, mềm mại, “sáng sớm tắm rửa, y, mặc bộ lễ phục dày nặng, suốt mấy giờ đồng hồ, mệt c.h.ế.t !”

Thái t.ử đang lái xe nghiêm túc bỗng ngoảnh nàng một cái.

Chớp mắt nhanh, Đường Tiểu Bạch còn kịp phản ứng, thu ánh mắt về.

“Lát nữa giúp nàng cởi .” Hắn .

Đường Tiểu Bạch: ???

Hắn… ý đó chứ?

Loading...