Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 371 – Không đúng lắm
Cập nhật lúc: 2025-11-23 13:02:52
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt vốn sâu hơn thường, giờ đây càng tối sầm, nặng nề như lớp mực đặc quện. Tựa hồ rừng sâu trong đêm đông, đưa tay thấy năm ngón, trong bóng tối ẩn giấu một con thú dữ đang đói khát rình mồi.
Đây là đầu Đường Tiểu Bạch thấy lộ ánh mắt mang sát ý mạnh đến , tim nàng lập tức “thịch” một tiếng.
Vừa thấy nhấc chân bước tới, nàng vội vàng kêu: “Bình tĩnh !”
Thân hình Lý Mặc khựng , cảm xúc trong mắt như tan trong khoảnh khắc, nhưng kịp tản hết tụ về.
Hai chỉ cách một hai bước, Đường Tiểu Bạch còn kịp lui thì bắt lòng.
“Chạy gì?” Giọng thấp, vang bên tai, khàn khàn đầy ám . Đường Tiểu Bạch hiểu chân nhũn , cả gần như treo cánh tay .
“A Kiểu…” khẽ gọi bên môi nàng, lập tức cúi xuống, cho nàng cơ hội đáp .
Có lẽ vì lớp áo ngủ quá mỏng, cản nổi nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua.
Đường Tiểu Bạch chỉ cảm thấy bản như vây giữa hai vách thép nung đỏ, ngay cả linh hồn cũng như sắp thiêu sạch.
Không đúng!
Không nên thành thế !
Bọn họ còn chuyện cơ mà!
quá dữ dội, kềm chặt cổ tay nàng, cho nàng phản kháng, khí thế như ăn h.i.ế.p nàng thật sự.
Đường Tiểu Bạch ép đến nỗi bật vài giọt lệ mơ hồ chẳng hiểu vì , treo nơi khóe mắt ửng hồng, chực rơi chẳng rơi.
Lý Mặc ngẩng đầu thấy dáng vẻ kiều diễm .
Thiếu nữ cứ y như bắt nạt tàn nhẫn: môi đỏ như lửa, mắt phượng đẫm lệ, như oán như giận.
trong mắt , vẻ oán giận hóa thành dầu đổ thêm lửa, thiêu rụi chút lý trí cuối cùng.
Hắn bất ngờ bế bổng nàng lên, sải bước về phía giường.
Đường Tiểu Bạch hoảng hồn tỉnh táo, liên tục đập tay , kêu: “Lý Mặc! Lý Mặc! Chúng chẳng ?!”
“Nói gì?” Hắn đặt nàng xuống giường, liền đè tới, giọng lơ đãng như chẳng lọt câu nào.
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời.
là nàng … nhưng đáp ứng?
“Khoan !” Thấy cúi xuống, nàng vội đưa tay chống lên n.g.ự.c .
hiểu vì , ngay khoảnh khắc lòng bàn tay chạm lồng n.g.ự.c qua lớp áo ngủ, Đường Tiểu Bạch bỗng mềm nhũn cả , gần như còn chút sức.
Cái động tác chống đỡ , cũng giống như cố tình đẩy mà chẳng nỡ đẩy.
Hắn nắm lấy tay nàng, đưa lên môi khẽ liếm, ánh mắt chăm chú phản ứng mặt nàng. Một đôi mắt lạnh mà tràn d.ụ.c ý.
Xong !
Đầu ngón tay nàng run run nụ hôn của , tê tê dại dại, từng chút từng chút rút tàn sức cuối cùng.
Sao thế ? Sao nàng dễ dỗ đến xuôi thế ?
Đây truyện sắc chứ!
Đường Tiểu Bạch c.ắ.n răng, cố giữ lý trí: “Lý Mặc… đúng… đúng lắm…”
“Không đúng chỗ nào?” Hắn buông tay nàng, cúi đầu vén sợi tóc bên má nàng.
Đường Tiểu Bạch thở phào nửa , vội : “Chàng thấy gì lạ ?”
Lý Mặc nghĩ một chút, lắc đầu.
“Chàng cảm thấy … mất khống chế ?”
Lý Mặc sững , bật .
“A Kiểu… A Kiểu… nàng đáng yêu quá…” Hắn dụi mặt cổ nàng, giọng càng lúc càng khàn.
Mất khống chế? Chẳng chuyện thường ?
Hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ…
Đường Tiểu Bạch mặt càng đỏ hơn, nhưng vẫn c.ắ.n răng khẳng định: “Có là hương trong phòng vấn đề ?”
Hắn bật bên cổ nàng: “ mà… đốt hương.”
“Vậy… rượu vấn đề?”
“Không .”
“Thế thì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-371-khong-dung-lam.html.]
“A Kiểu,” ngẩng đầu, cổ áo áo lụa trắng xõa xuống, để lộ vùng da ẩn bên trong.
Đường Tiểu Bạch chỉ liếc một cái thấy cả nóng bừng, còn kéo tay nàng đặt lên .
Ngón tay nàng lướt qua từng tấc da thịt săn chắc.
“Nhị tiểu thư,” đột nhiên đổi cách xưng hô, giọng thấp mềm, mắt ngoan như mèo con, nhưng tay chẳng ngoan chút nào, “ lớn .”
Đường Tiểu Bạch chỉ thấy trong đầu nổ “ong” một tiếng.
Lớn thật … đến dụ dỗ nàng cũng …
“Không hương, rượu cũng vấn đề… là vì nàng đấy…”
Từng chữ từng lời như mê hương khiến đầu óc nàng càng lúc càng mơ hồ.
… Vẫn gì đó sai sai…
“Khoan… sợ…” chính nàng cũng giọng run run nghèn nghẹn.
Tiếng như bàn tay xé màn sương, những đụn tình triền miên bao bọc lấy nàng lập tức tiêu tán.
Đường Tiểu Bạch rõ ràng, thấy cũng ngẩng đầu, ánh mắt đen thẫm dịu xuống, mơ hồ lộ vẻ hối .
“Ta vẫn thấy gì ,” Đường Tiểu Bạch hít hít mũi, đáng thương , “ là… gọi thái y đến xem?”
Lý Mặc do dự chốc lát, gật đầu.
Hắn vốn luyện võ từ nhỏ, nhạy cảm với biến đổi thể. Nếu điều lạ, sớm phát hiện.
Chỉ là nóng vội, dọa nàng sợ. Sợ nàng hoảng, dứt khoát rời khỏi giường, cúi xuống hôn trán nàng: “A kiểu, hứa với nàng . Chúng tạm viên phòng, đừng sợ.”
…
Thái Cực cung, điện Thừa Gia.
Trịnh Quý phi đích hầu hạ Hoàng đế áo ngủ, khẽ hỏi: “Bệ hạ nghỉ luôn bây giờ ạ?”
Hoàng đế chỉ hé mắt, ánh như mục tiêu, chẳng rõ rơi nơi .
Trầm mặc một lúc, ngài gật đầu.
Vừa xoay bước vài bước, bỗng dừng , ngoảnh đầu về phía Trịnh Quý phi, mỉm : “Thái t.ử cuối cùng cũng thành . Không Hoàng đế Huệ Chiêu nơi cửu tuyền… thể an lòng ?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Trịnh Quý phi mỉm : “Thái t.ử còn nhỏ, Thái t.ử phi càng nhỏ.”
Hoàng đế khẽ, dặn: “Còn Sơ nhi, nó cũng nhỏ nữa. Mau chọn chính phi cho nó ! Tìm cô nương lớn một chút, mười bảy mười tám là .”
Trịnh Quý phi cúi đầu nhận lệnh.
Lời còn dứt, ngoài điện bỗng vang lên tiếng xôn xao.
“Bệ hạ—!” là giọng nội thị cận của Hoàng đế.
“Có chuyện gì?”
Nội thị đẩy cửa bước , đến gần mới hạ giọng bẩm: “Điện Đông Cung truyền triệu ngự y.”
Hoàng đế sững .
Trịnh Quý phi “phụt” bật . Thấy Hoàng đế đưa mắt nghi hoặc sang, nàng liền mỉm :
“Thái t.ử tuổi trẻ khí thịnh, chẳng nặng nhẹ. Chỉ e tiểu Thái t.ử phi của chúng đêm nay chịu thiệt nhiều .”
…
Đêm Thái t.ử đại hôn mà còn gấp gáp triệu ngự y đến cả Phong Hoài cũng nhịn nghĩ bụng: chẳng lẽ Thái t.ử phi dọa tới mức chịu nổi?
Kết quả bước điện, cả hai đều mặt mày hồng hào, chỉnh tề đoan chính, thế nào cũng giống chỗ nào cần đại phu xem xét.
Phong Hoài trong lòng đầy nghi hoặc, hành lễ xong mới hỏi: “Điện hạ triệu thần đến… việc gì?”
Thái t.ử điện hạ sắc mặt bình thản, đưa tay : “ xem mạch cho cô.”
Phong Hoài giật . Chẳng lẽ… chịu khổ Thái t.ử phi?
Dù thế nào vẫn xem .
Phong Hoài thu tạp niệm, lập tức tiến lên bắt mạch.
Da Thái t.ử trắng, lớp da mỏng còn thấy rõ mạch m.á.u xanh nhạt, nhưng khi ngón tay đặt lên, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ hữu lực.
Ban đầu sắc mặt Phong Hoài dần giãn , nhưng mạch hồi lâu, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Đường Tiểu Bạch sắc mặt lập tức đổi: “Thật sự… vấn đề ?”