Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 391: Họ sẽ không nhớ ta sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-26 11:50:06
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta chính là cố ý , để kích trưởng một chút!”
Vừa rời khỏi Yến Quốc Công phủ, Đường Tiểu Bạch liền nhanh chóng giải thích xong.
Thái t.ử chỉ khẽ “ồ” một tiếng.
“Ồ nghĩa là gì?” Đường Tiểu Bạch kéo mặt .
“Ta bây giờ nàng cố tình để dỗ ?”
Đường Tiểu Bạch chớp mắt. Lạ thật!
Ông trời ơi, tiểu tổ tông ngoan ngoãn hàng ngày của nàng dám trả treo!
Đường Tiểu Bạch nhịn , nhỏ nhẹ: “Lời là thật, dỗ cũng là dỗ, Thái t.ử giận, dỗ ?”
Thái t.ử biểu cảm vẫn lạnh lùng, liếc nàng một cái, hiệu: “Nàng dỗ thêm vài câu xem.”
Đường Tiểu Bạch nhịn , hôn mạnh một cái lên mặt . Thái t.ử vẫn lạnh lùng, nhướng mày: chỉ thôi ?
Vậy ?
Đường Tiểu Bạch gãi gãi lòng bàn tay : “Cho chút gợi ý ?”
Lý Mặc cúi mắt tay : “Nàng đáng tin.”
Đường Tiểu Bạch: ……
“Thật chỉ cố ý cho ca thôi, a Mặc tất nhiên đáng tin, ai đáng tin hơn cả!” Đường Tiểu Bạch khẳng định dõng dạc.
Thái t.ử chỉ khẽ hừ một tiếng, gì thêm.
Khó dỗ thật…
Đường Tiểu Bạch nghĩ một lúc, liền la ngoài: “Dừng xe!”
Thái t.ử cuối cùng cũng mắt qua, lời nào mà chỉ dùng ánh mắt hỏi.
Đường Tiểu Bạch khúc khích, kéo xuống xe. Chiếc kiệu tới cổng Đông Cung, phố Thanh Thiên Môn rộng rãi, thỉnh thoảng vài viên quan vội vã qua giữa thành đô và Hoàng thành.
Đường Tiểu Bạch xuống xe, đối diện Lý Mặc lùi vài bước.
Lý Mặc khẽ nhíu mày, hiểu.
Nàng nở nụ rạng rỡ, bất ngờ nhấc tà váy, chạy vài bước tới, lao thẳng trong vòng tay .
Cộng thêm bước đà, sức va chạm nhỏ.
Thái t.ử vốn luyện võ, chân tay hề động, cơ thể cũng vững, dang tay đón lấy Thái t.ử phi của .
Đường Tiểu Bạch màng ánh mắt xung quanh, siết chặt cổ , treo lơ lửng , cong mắt: “Xem ! Ta Thái t.ử thật đáng tin mà!”
Lý Mặc chỉnh động tác, để nàng ôm sát hơn ngực, cúi đầu thiếu nữ rạng rỡ, môi khẽ nhếch: “Vậy nàng dựa thật sát.”
“Đang dựa đây!” Đường Tiểu Bạch khúc khích, chà sát lên n.g.ự.c : “Ngoài , ai cũng dựa !”
Lý Măic lòng chợt ấm lên, khom lưng, ôm nàng lên. Đường Tiểu Bạch giật , cứng trong tay , dám nhúc nhích: “Chàng… gì ?” Liệu định bế nàng cung ?
Vừa nghĩ tới đó, liền thấy Lý Mặc về phía cổng cung.
Mặt Đường Tiểu Bạch đỏ bừng, kéo nhỏ giọng: “Không cần thiết , đường dài thế —”
“Đường dài thế , chăng Thái t.ử phi sợ dựa chắc, sẽ ngã ?” Thái t.ử nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh.
Đường Tiểu Bạch c.ắ.n môi im lặng. Nàng thấy quá phô trương!
Bây giờ còn ngoài cung, từ đây tới Lệ Chính điện, mất một khắc đồng hồ.
Trong quãng đường một khắc , bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo? Tiểu tổ tông mà mặt dày thế nhỉ?
mới bàn vấn đề đáng tin cậy, giờ thì nàng nắm thóp, dám cãi.
Thôi, cứ thế …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-391-ho-se-khong-nho-ta-sao.html.]
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch nhắm mắt, chui trong n.g.ự.c . Cứ coi như … c.h.ế.t !
Bỗng Lý Mặc khẽ , cảm giác cơ thể nhấc lên di chuyển.
Chỉ một lát, đặt xuống.
Không , mà là .
Đường Tiểu Bạch mở mắt, nhận trở trong kiệu.
“Nắng gắt, tạm thời tha cho nàng.” Lý Mặc bước gọn, nhẹ nhàng.
Bánh xe lăn, kiệu tiến về phía .
Đường Tiểu Bạch vui mừng, ôm lấy tay , lắc lắc, : “Ta mà, A Mặc đối xử với nhất!” Nàng giải thích cẩn thận nữa: “Thật chỉ là kích ca ca thôi, cũng thấy gần một năm nay, tinh thần sa sút nhiều, đây còn kiêu ngạo, hung hăng—”
Ừ… Kiêu ngạo, hung hăng… vẻ nhỉ?
“Dù , ca ca đổi nhiều lắm.” Nàng dùng từ sai, đành vội vàng kết thúc.
Lý Mặc gật nhẹ một cái, gì thêm.
Đường Tiểu Bạch suy nghĩ: “Lần Tây Bắc loạn, để ca ca quản Thiện Châu, Trương Nghĩa Triều là tướng cận của ca ca, để xin đ.á.n.h báo thù, hợp lý đúng tình thế. Ngay cả ở triều đình cũng sai.”
Cái “hợp lý” nàng bừa. Hiện nay quân Tây Bắc phân tán, thiếu chỉ huy.
Tình hình vốn do Hoàng đế tạo , nhưng khi quân địch tới thành, tình hình còn thuận lợi.
Vì thế hôm qua, Càn Khôn điện triệu kiến trọng thần, bàn chuyện phái tướng. Yến Quốc Công và trưởng t.ử tự nhiên tên trong đề xuất, nhưng cũng còn nhiều ứng viên khác.
Đường Tiểu Bạch công tư đều về phía cha và .
Đặc biệt trưởng Đường T.ử Khiêm hiện trạng thái , nàng nghĩ để vùng cũ, thể tìm chút nhiệt huyết tuổi trẻ.
ngờ Lý Mặc lắc đầu: “Hôm nay bàn với Quốc Công, quyết định Yến Quốc Công phủ nên tham chiến Tây Bắc.”
Đường Tiểu Bạch giật : “Không nên tham chiến? Ngoại tộc xâm lược, còn tham chiến ?”
Nhường một vạn bước, nếu cha và trưởng nàng, thì Lý Sơ dũng mãnh cũng tham gia chứ!
Tranh quyền thể lấy lợi ích quốc gia tiền đề?
Nàng suy nghĩ, ánh mắt hiện rõ chút trách móc.
Lý Mặc vội vàng giải thích: “Ý là, và Quốc Công đều cho rằng, chuyến Tây Bắc , là phù hợp nhất.”
Hắn ?
Thái t.ử chinh?
Đường Tiểu Bạch giật . Trước đây nàng ít tiễn trận, theo lý bình thản, nhưng giờ kết hôn , tâm lý đổi, cảm thấy lạ, phản ứng đầu tiên là .
Nàng nhanh chóng lấy bình tĩnh: “Quyết định ?”
“Chưa,” Lý Mặc bóp tay nàng, kéo xuống xe, “Không đang bàn với nàng ?”
Đường Tiểu Bạch cúi đầu suy nghĩ, mặc dẫn Lệ Chính điện.
“Ta thấy !” Nàng nghĩ thông suốt, ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống.
“Lý Hành Viễn dù tài, nhưng chính danh, kinh thành chắc chắn cử một tướng , nay ứng viên chủ yếu là phụ và Tấn Vương;
Chúng chắc chắn Tấn Vương Tây Bắc, nhưng cha quyết rút khỏi Tây Bắc, giờ thêm tay cũng hợp, hơn nữa tình hình Tây Bắc khẩn cấp đến mức Yến Quốc Công phủ canh giữ, từ góc độ , nếu cha và trưởng tham chiến, chắc thắng Tấn Vương;
Còn , tuy từng lập uy ở biên ải, nhưng Tây Bắc vẫn quá xa tầm kiểm soát, dù phái Lý Hành Viễn cũng khó khiến tướng sĩ phục, bằng chính ngươi chinh, lập uy, dễ quản lý; ngươi là Thái tử, về danh phận áp chế quan thần, áp chế quân Tây Bắc;”
“Hơn nữa, trong triều đình, phe Trịnh Sư Đạo và các chi nhánh hùng mạnh, so với chỉ mãi vướng quyền mưu toan, còn bằng củng cố quyền binh, mở rộng thế mạnh của Đông Cung thêm chút nữa!”
Sau khi phân tích từng điểm một, Đường Tiểu Bạch cảm thấy tâm trạng cơ bản định.
đối diện nàng, Thái t.ử bắt đầu nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên .
Khi nàng xong, Thái t.ử xa xăm, giọng trầm trầm: “A Kiểu… chẳng lẽ cũng thương , cũng lo cho ?”