Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 404: Đại tiểu thư mất tích.
Cập nhật lúc: 2025-11-28 12:42:37
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiếp nạn của Tào Phần, vốn trong dự liệu. Từ mùa thu năm ngoái, khi Tào Phần vu cho tội mưu sát Vương Mậu Chiêu thả vô tội, Đường Tiểu Bạch thế nào cũng một đợt phản kích kế tiếp.
Năm Tào Phần thả, dựa việc Lục Hùng giả chứng cứ ngoại phạm.
Đã là giả, ắt ngày lật tẩy.Vậy nên Đường Tiểu Bạch từ lâu đối sách sẵn…
…
Ba ngày , Tào Phần và Lục Hùng đều trở về. Hai sóng vai mặt Đường Tiểu Bạch, mà trạng thái chênh lệch rõ rệt.
Tào Phần khoác bộ quan phục mùa đông mới tinh, hình tuấn kiện, y quan chỉnh tề. Dù giữa mày ẩn chút ưu sắc, tổng thể vẫn thần thái sáng sủa, hề thấy dấu vết mệt nhọc đường xa.
Lục Hùng thì tiều tụy hơn nhiều. Không vì đường xá vì chuyện khác, gương mặt chẳng chút huyết sắc. Vào điện, điều đầu tiên là sang Chanh T.ử đang bên Đường Tiểu Bạch, đó cụp mắt xuống, thần sắc phần u uất.
Đi cùng suốt đường về, Tào Phần dĩ nhiên buồn vì điều gì. Vừa hành lễ xong, liền mở miệng :
“Lần là thần liên lụy Lục sư !”
Lục Hùng vội : “Không, là khi lỗ mãng, suýt hại sư mới !”
Tào Phần chịu thua?
“Không, là …”
“Được !” Đường Tiểu Bạch dở dở . “Là hai ngươi liên lụy , ?”
Tào Phần ngượng ngùng bật , còn Lục Hùng thì lặng lẽ cúi tay.
Trước đây vì Lục Hùng chứng giả, Đông Cung từng buông tay việc thu thập chứng cứ minh oan cho Tào Phần.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tuy Đường Tiểu Bạch theo giá đến hành cung Ôn Tuyền, nhưng nàng sớm giao chuyện cho phụ xử lý.
Bởi , chuyến với Tào Phần là nguy hiểm, một vòng bình yên trở .
Lục Hùng thì khác.
Việc hắm chứng giả thể che giấu; dẫu biện giải , cuối cùng vẫn cách chức.
“Chuyện qua , cần để trong lòng nữa.” Đường Tiểu Bạch liếc Lục Hùng một cái. “Khi tuy sơ hở, nhưng dù cũng kéo ít thời gian. Bằng , với tình thế năm , chúng nhất thời cũng khó mà rửa sạch oan cho Tào sư .”
“! !” Tào Phần liền gật đầu phụ họa.
Đường Tiểu Bạch khẽ , sang Lục Hùng : “Ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian, chuyện ở Quốc T.ử Giám cần vội. Điện hạ đ.á.n.h thẳng đến vương thành của Thổ Cốc Hồn. Đợi chiến sự kết thúc, điện hạ sẽ đóng quân tại vương thành. Đến lúc Người hồi triều, kinh thành… sẽ còn như nữa.”
Lục Hùng như thở một nhẹ nhõm, sắc mặt hòa hoãn : “Đa tạ Thái t.ử phi.”
Sau khi Lục Hùng và Tào Phần lui , trong điện thoáng trở nên tĩnh lặng. Chanh T.ử lẳng lặng quỳ bên cạnh thư án, giúp Đường Tiểu Bạch sắp xếp hồ sơ của hai điện Sùng Văn và Sùng Nhân.
Đường Tiểu Bạch liếc nàng một cái, : “Ta thấy Lục Hùng hình như chịu đả kích nhẹ, ngươi về xem thế nào ?”
Động tác của Chanh T.ử khựng , lắc đầu: “Sao thể vì chuyện tư mà bỏ việc công?”
Nói , nàng do dự một thoáng, mới hỏi: “Thái t.ử điện hạ… thật sự sắp trở về ?”
Ít nhất Thái t.ử phi từng với nàng chuyện .
Đường Tiểu Bạch mỉm : “Sắp .” Nàng liếc ngoài điện, “A Ngô đến .”
Ngô Tuấn là mang công văn và tấu chương hàng ngày đến. Thông thường, Chanh T.ử sẽ tiếp nhận.
Chanh T.ử dậy, vì thể lảo đảo, suýt ngã nhào.
Đường Tiểu Bạch vội vàng đỡ lấy. Khi ngẩng đầu, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lòng nàng liền siết .
“Truyền ngự y!”
…
“Chúc mừng nữ quan!” Ngự y bắt mạch xong, liên tiếp lời chúc, “Nữ quan t.h.a.i hai tháng ! Thai tượng , thật đáng vui mừng!”
Chanh T.ử tựa cạnh thư án, thần sắc ngơ ngác, như vẫn tiêu hóa tin .
Ngược , Đào T.ử bên thì đến khép miệng, còn kéo ngự y hỏi đông hỏi tây.
Đường Tiểu Bạch chạm nhẹ gò má tái nhợt của Chanh Tử, : “Ngươi mang thai, càng cẩn thận hơn. Hay là tạm ở trong cung dưỡng t.h.a.i một thời gian. Có Đào T.ử chăm sóc, bọn đều yên tâm, chứ?”
Chanh T.ử ngẩn ngơ nàng một thoáng, cúi đầu, tay đặt lên bụng. Chốc lát , nàng ngẩng lên, nhẹ mỉm : “Thái t.ử phi đừng lo, ngự y t.h.a.i mà.” Dừng một chút, giọng nàng dịu , “Xin Thái t.ử phi cho phép thần tạm nghỉ sớm, sớm báo tin mừng cho Lục lang.”
Đường Tiểu Bạch lặng lẽ nàng một hồi, cũng mỉm : “Được.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-404-dai-tieu-thu-mat-tich.html.]
Bóng dáng Chanh T.ử khuất ngoài cửa điện, Đường Tiểu Bạch vẫn thu hồi ánh mắt.
“Thái t.ử điện hạ… vốn sẽ trở về ?” Ngô Tuấn hỏi.
Vừa lúc trong điện chút rối loạn, vẫn chờ ngoài cửa. Giờ bước mới nhẹ giọng mở lời.
Đường Tiểu Bạch đáp một tiếng ngắn gọn, cuối cùng thu ánh mắt về.
Không Chanh T.ử tiếp nhận, Ngô Tuấn đành tự tay đặt công văn lên án, cúi nhẹ giọng hỏi: “Thái t.ử phi cảm thấy nữ quan Chanh T.ử điều khả nghi?”
“Ta nghi nàng.” Đường Tiểu Bạch gần như lập tức đáp.
Ngô Tuấn : “Nàng m.a.n.g t.h.a.i , nóng ruột báo tin cho Lục lang.”
Đường Tiểu Bạch gì, chỉ lấy một bản tấu chương chăm chú.
Ngô Tuấn : “Làm … liệu quá mạo hiểm? Sao đợi đến khi điện hạ trở về hãy ?”
Đường Tiểu Bạch ngẩng mặt, ánh mắt vượt qua ngoài điện. Giữa lớp lớp mái ngói, là một mảng trời xanh nhạt.
“Ta cảm thấy… Người nên sắp về .”
Điều đó linh cảm vô cớ.
Chiến sự Tây Bắc nàng vẫn luôn theo dõi. Từ tin quân tình, việc vận chuyển lương thảo binh khí, cho đến thư tay của Thái t.ử điện hạ, tất cả đều cho nàng thấy chiến cục dấu hiệu kết thúc.
…
Giữa tháng Mười Một, thư từ Lương Châu đưa đến.
Vừa xem xong, Đường Tiểu Bạch lập tức chạy đến phủ Yến Quốc Công.
Đường Kiều Kiều vẫn ở phủ Yến Quốc Công trong kinh. Tháng Chín, Đường T.ử Khiêm hồi Hà Bắc; tháng Mười, phu thê Đường Thế Cung đưa con nhỏ theo giá đến Ôn Tuyền hành cung.
Đường Kiều Kiều là tự xin ở kinh thành.
Vì ? Đường Tiểu Bạch tự nhiên rõ. Thế nên cách vài hôm nàng sang phủ Yến Quốc Công xem tỷ thế nào, nhưng đại tiểu thư thì chẳng mấy khi cho nàng sắc mặt .
Lần bước cửa, nàng trợn mắt: “Ngươi tới gì? Còn nhớ là Thái t.ử phi ?”
Trong mắt đại tiểu thư, Thái t.ử phi là cao cao tại thượng trong Đông Cung, gặp ai thì sai truyền đến, thể tự chạy lung tung?
Đường Tiểu Bạch chẳng để bụng: “Ta tới, thì tỷ chịu đến tìm ?”
Đường Kiều Kiều hừ lạnh: “Trời lạnh như thế , thích bước chân ngoài!”
Thế thì hết chuyện còn gì.
Đường Tiểu Bạch tiến đến khoác tay nàng, ghé tai nhỏ. Đường Kiều Kiều lập tức mắt sáng lên: “Thật ?!”
Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Sáng nay nhận thư—” Nàng đưa tay ống tay áo, chạm phong thư của Lý Mặc thì buông .
Thôi, trong thư còn mấy thứ khác, tiện cho chị xem.
“Trong thư thể hồi triều tháng , nhưng tin tấu hẳn đến hành cung.” Đường Tiểu Bạch .
Tiểu tổ tông gửi thư cho nàng lúc nào cũng nhanh nhất, còn nhanh hơn cả tin quân tình.
“Như thì… vị của tỷ cũng sắp trở về!” Nói còn nháy mắt một cái.
Đại tiểu thư lập tức đỏ mặt, trừng nàng: “Ai là vị của ngươi?!”
Rồi hừ giọng: “Họ hồi triều là hồi triều ? Hoàng thượng chắc chuẩn!” Miệng thì , nhưng trong mắt lo lắng thấp thỏm.
Thái t.ử hồi kinh là chuyện đương nhiên, nhưng Lý Hành Viễn thì khác.
“Tỷ yên tâm!” Đường Tiểu Bạch thì chẳng lo chút nào. “Trong thư Lý Mặc rõ sẽ mang Lý Hành Viễn cùng về, thì nhất định sẽ về!” Nghĩ một lát, nàng , “Bọn họ từ biên cương về, khi đến hành cung Ôn Tuyền nhất định sẽ ngang kinh thành. May là tỷ đến hành cung, đỡ mất một ngày chờ!”
“Ta chờ hồi nào?!” Đại tiểu thư thẹn quá hóa giận, dí ngón tay trán nàng, “Ta ở kinh là vì ? Có lương tâm hả!”
“Tỷ…”
“Ta mà ?” Đường Kiều Kiều căn bản để khác chen nửa lời, “Ngày mai sẽ hành cung tìm phụ mẫu, mặc kệ ngươi luôn!”
Đường Tiểu Bạch hiểu chuyện, lập tức ngậm miệng.
Ngày hôm , khi phủ Yến Quốc Công đưa tin đến, vị Đại tiểu thư kiêu ngạo vốn chẳng chờ ai sớm rời khỏi cổng thành.
Đường Tiểu Bạch báo chỉ khẽ cong môi , lập tức điều một đội nhân mã bám theo hộ vệ.
Thái t.ử sắp hồi kinh, chẳng bao nhiêu kẻ đang lặng lẽ rục rịch. Nhân lúc thời cơ đến, đưa Đại tiểu thư khỏi thành , cũng xem như tránh nhiều phiền lụy.
Thế nhưng, hai canh giờ , những nàng phái về.
“Trên quan đạo từ kinh thành đến hành cung… thấy tung tích Đường Đại tiểu thư!”