Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 413 – Thái tử tạo phản.
Cập nhật lúc: 2025-11-29 10:39:05
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu tự tân hioa, một bức thành. Cuối bức đề tên, niêm phong.
Trước mặt Đường Tiểu Bạch, Chân Tố trao phong thư cho một thị vệ ngoài điện: “Phiền ngươi trình lên ngự tiền.”
Thị vệ thấy Đường Tiểu Bạch thì thoáng lúng túng. May Thái t.ử phi chẳng gì, chỉ khẽ phủi tay áo thản nhiên rời .
Trên đường về Đông Cung, Đường Tiểu Bạch nhớ từng chuyện vụn vặt trong điện Lý La, luôn cảm thấy điều gì đúng. Song nghĩ suốt dọc đường vẫn chẳng tìm mấu chốt.
Mãi đến khi về Đông Cung, kể chuyện cho Lý Mặc, đến đoạn thư, Lý Mặc bỗng chau mày: “Nàng thư mặt nàng?”
Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Ta thấy nàng …”
Lời còn dứt nghẹn .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nàng ngẩng mắt lên, kinh ngạc : “Nàng … đề phòng ?”
Từ thư đến niêm phong, bộ quá trình đều diễn ngay mắt Đường Tiểu Bạch.
Bức thư vốn định gửi đến hành cung, nàng cũng giám sát, nên khi thấy điều gì lạ. Giờ nghĩ , quả nhiều điểm bất thường.
Như lúc Chân Tố phòng thư, nàng chủ động mời Đường Tiểu Bạch cùng theo.
Lại như, ban đầu Chân Tố thư chứng cho Thái tử, về đột nhiên đổi thành cầu phục sủng.
Những chi tiết đều chỉ thẳng hai điều:
Một là, Chân Tố gấp gáp gửi bức thư .
Hai là, nàng đề phòng Đường Tiểu Bạch chặn thư.
Đề phòng, tức là tin. Chân Tố lo nàng sẽ ngăn thư cho đưa .
Vì ?
“Trong thư gì?” – Lý Mặc hỏi.
Đường Tiểu Bạch nhớ , lắc đầu: “Cũng gì…”
Quả thực chẳng gì.
Nét chữ tân hoa tiểu khải của Chân Tố cực kỳ , nhưng bộ văn từ bình thản đến lạnh nhạt. Là thư một phi tần thất sủng gửi hoàng đế, mà một chữ bi thương, oán trách, cũng chẳng nhắc đến hồi ức ân ái nào.
Chỉ là mấy câu thăm hỏi, đôi lời về thời tiết kinh thành và mấy con sóc trong điện Lý La , nhạt đến mức lạnh lẽo.
Lúc xem, nàng còn ngứa tay sửa cho sinh động.
“Nàng nhớ bao nhiêu?”
Lý Mặc hỏi, Đường Tiểu Bạch nghĩ một lát, thấy trong thư cũng gì khó , liền lấy giấy bút chép đại khái theo trí nhớ.
Nàng nhớ bảy tám phần.
Bức thư vốn dài.
“Chỉ ?” – Lý Mặc xem xong cũng cảm thấy quá ngắn, quá sơ sài, thậm chí còn qua loa.
Đường Tiểu Bạch nghĩ thông: “Bệ hạ vốn quen với sự lãnh đạm của Chân Tố, nếu nàng nồng hậu quá mới giống nàng.”
Thấy Lý Mặc vẫn yên lòng, nàng , “Đừng xem nội dung lặt vặt, thư gửi cũng lặt vặt lắm:thỏ rừng, hoẵng, cáo… chẳng đều kể?”
Thái t.ử khẽ cúi mắt, xem hỏi: “Nàng còn gì nữa?”
“Nàng bảo bí mật của Nhan thị là do từ nơi khác. Đã hứa giữ kín, nên thể với .”
“Từ ?”
Sắc mặt Đường Tiểu Bạch khẽ biến, chợt bật dậy: “Truyền Hồng Lư khanh Tiết Thiếu Miễn!”
Nàng rốt cuộc cũng hiểu điều !
“Nàng thừa nhận thư tín qua với Tiết Thập!”
chỉ thừa nhận liên lạc, bí mật của Nhan thị là do Tiết Thiếu Miễn cho…
…
“Nhan thị?” – Tiết Thiếu Miễn thoáng hiện chút kinh ngạc, bình thản: “Vi thần .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-413-thai-tu-tao-phan.html.]
Lý Mặc ánh mắt lạnh : “Mặc kệ…Chặn bộ thư từ của điện Lý La!”
…
Hoàng hôn rải vàng ngàn dặm, điện tía tầng tầng hiện bóng.
Trên đỉnh thêu lĩnh của núi Ly Sơn, một mặc kim ngô vệ phục xuống, xa xa trông thấy một kỵ sĩ phi tuyết mà đến.
Khi còn cách chân núi xa, một bóng lao vụt như chim hồng xẹt qua, đ.á.n.h thẳng về phía kỵ sĩ.
Ngựa hí dài, khựng .
Người núi sắc mặt đại biến, lập tức chạy xuống chân núi…
…
Hành cung ôn tuyền ở Ly Sơn cách kinh thành sáu bảy chục dặm, phi mã một canh giờ là tới.
Thư từ điện Lý La, dĩ nhiên thúc ép đưa . Lúc Mạc Cấp đuổi theo, bức thư gửi hơn một tuần hương.
Dù khinh công thuộc hàng tuyệt đỉnh, cũng chỉ kịp đuổi tới chân núi Ly Sơn ngăn sứ giả.
Sứ giả chỉ là một cấm vệ bình thường; đối diện với Mạc Cấp chống đỡ nổi. Tay còn kịp nhấc lên chế trụ, thư lục soát trong chốc lát.
Phong thư thêu cành lá quấn quanh, nhuộm sắc hồng nhạt, phảng phất mùi hương lạnh –kiểu phong thư thường dùng của nữ nhân hậu cung.
Mạc Cấp xem xong, xác nhận sai sót, liền rời . Sứ giả mềm nhũn rạp lưng ngựa, mặc cho chiến mã lảo đảo vài bước thì tiếng vó từ hướng hành cung vọng .
Hắn gắng sức thẳng dậy.
Một đội Kim Ngô vệ phi tới. Thấy rõ cầm đầu, sứ giả nheo mắt, mặt vẻ tiếc nuối vì đoạt thư.
Ngựa mặt ghìm .
“Kẻ đến là ai?”
“Dưới quyền Hữu Vệ lang tướng Cát Hưng, phụng mệnh mỹ nhân điện Lý La dâng thư lên ngự tiền!”
“Thư ?”
Sứ giả chậm rãi đưa tay túi thư đeo lưng.
lúc , kẻ dẫn đầu Kim Ngô vệ giục ngựa vòng tới bên cạnh , bất ngờ cúi xuống. Ở góc độ đám phía thấy, lặng lẽ rút từ tay áo trái một phong thư.
Thêu cành lá cuốn quanh, nhuộm sắc hồng nhạt chính là loại phong thư hậu cung thường dùng.
Hắn khẽ lay tay, giả như lấy từ túi thư, nâng lên mặt sứ giả.
“Là cái ?”
Sứ giả ngước mắt, mừng rỡ: “Chính là nó!”
Không bao lâu, cửa cung đỉnh núi tuần tự mở .
Khi thư trình đến tay hoàng đế, hương lạnh vẫn còn vương giấy, trong khoảnh khắc khơi dậy ký ức của Người về mỹ nhân băng tuyết nơi điện Lý La.
Lục cung độc sủng ngay cả năm xưa Lưu Thục phi cũng từng như thế.
Người từng nâng đầu ngón tay, chẳng thể buông là buông. Hoàng đế chút nôn nóng xé phong, mở thư.
Tân hoa tiểu khải mềm mại thanh tú, Người dù xem thường xuyên nhưng cũng nhận đó là chữ của Thục mỹ nhân.
Khóe môi hoàng đế khẽ cong.
Năm xưa dỗ dành trăm bề, nàng còn chẳng chịu thêm một câu. Đem nàng lạnh nhạt vài tháng, tự thư .
càng xem xuống, sắc mặt hoàng đế càng trầm .
Phịch!
Thư ném mạnh lên án, rách toạc một góc.
“Truyền Trịnh Sư Đạo, Vi Độ, Tiết Kiêu, Lưu Thái—” Người báo một loạt tên trọng thần trong triều, dừng một thoáng, “Còn phụ t.ử Đường Thế Cung!”
Trịnh Sư Đạo và Vi Độ là hai đến nhanh nhất.
Vi Độ tuổi thất tuần, vội vã điện, còn loạng choạng suýt ngã.
Chưa kịp vững, ông thấy hoàng đế long tọa , gương mặt phủ đầy mây đen như sấm sét chỉ chực nổ tung.
Vi Độ tim giật mạnh. Đang định hành lễ thì một câu sét đ.á.n.h ngang tai giáng xuống:
“Trong mật báo từ kinh thànhThái t.ử Lý Mặc, tạo phản !”