Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 414: Đợi ta khải hoàn, ắt lập nàng làm hậu

Cập nhật lúc: 2025-11-29 10:39:37
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần nữa bước điện Lý La, trời tối đen như mực.

Đêm đông sâu dày, ánh đèn cũng như phủ một tầng sa mỏng, hào quang mờ tựa đom đóm, chập chờn khó rõ. Chân Tố trong chính điện, vận tố y, tóc đen như mực, tựa băng tuyết tụ thành, lạnh đến chẳng chút .

Nàng đối diện cửa điện, màn che chắn, chỉ lặng lẽ Đường Tiểu Bạch từng bước tiến . Đường Tiểu Bạch điện, dừng chân ở xa xa ngắm nàng.

“Hành cung bên nhận mật báo từ kinh thành, rằng Thái t.ử phản.”

Khoé môi Chân Tố khẽ động, nở nụ như như : “Tin tức của Đông cung quả thật linh thông.”

Tính theo thời gian, hành cung chỉ e còn thương nghị xong đối sách, mà tin truyền ngược về kinh.

“Là ai sai khiến ngươi?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

Quả đúng là Mạc Cấp đoạt bức thư. Không lâu khi thư thu hồi, hành cung liền truyền đến tin…Mật báo kinh thành: Thái t.ử tạo phản.

Thư vẫn là một phong gì khả nghi. Khả nghi chính là kẻ truyền tin.

Đường Tiểu Bạch xưa nay vẫn Chân Tố còn điều giấu diếm, nhưng vì Tiết Thiếu Cẩn, nàng vẫn tin Chân Tố hề địch ý với Đông cung. Không ngờ…

“Ta đối với Đông cung, đối với đều ác ý.” Chân Tố câu , ánh mắt nàng chân thành tha thiết hơn bất cứ lúc nào, “Thất lang thường nhắc đến , cũng cảm niệm ân tri ngộ của Đông cung. Ta sẽ hại …”

“Ngươi hại , từng hại , đến lượt ngươi !” Đường Tiểu Bạch lạnh giọng cắt lời, “Ta con rối do ngươi bày đặt, Đông cung càng lệnh ngươi. Không ngươi tự nhận ác ý, là thể quyết định ngươi gây thương tổn cho ai!”

Thiên hạ thiếu gì kẻ lấy danh yêu mà điều tổn thương; huống chi Chân Tố ngay cả chữ “yêu” cũng chẳng .

Chân Tố ánh mắt sắc lạnh của nàng nghẹn , khẽ : “Xin …”

Xin quá dễ dàng, khiến Đường Tiểu Bạch nghẹn uất khó tả.

Nàng đang định xoay rời , Chân Tố : “Đợi lúc hai quân giáp mặt, nguyện con tin trận.”

Đường Tiểu Bạch kinh ngạc trợn to mắt, nàng từ đầu đến chân.

Chân Tố nàng đến khó chịu, khẽ tránh ánh mắt, nhỏ giọng: “Ngươi từng nghĩ, nếu đặt ngươi và giang sơn lên cùng một cán cân, Thái t.ử sẽ chọn bên nào?”

Đường Tiểu Bạch bật : “Vậy, ngươi ư?”

Chân Tố cúi đầu đáp.

Đường Tiểu Bạch : “Ta ngươi thật sự , nhưng thì …”

Không Lý Mặc sẽ chọn gì. Cũng Hoàng đế sẽ chọn gì.

Dù họ mưu nghịch thật nữa, cũng đến mức lấy một nữ t.ử yếu ớt như Chân Tố con tin. Buồn hết sức!

“Ngươi lừa một , lời ngươi bây giờ, nửa chữ cũng tin. Cứ giữ lấy bí mật và mưu tính của ngươi, sẽ hỏi nữa!”

Nói đến đây, Đường Tiểu Bạch còn dây dưa thêm.

Vừa bước khỏi điện Lý La, liền một bóng như quỷ mị bám theo, ghé tai nàng lẩm bẩm: “Chỉ là một phong thư thôi mà, nàng Thái t.ử phản thì Thái t.ử phản? Hoàng đế cũng tin? Sao các ngươi thư giải thích? Cớ gì nàng ?”

Chung Sở Sở cuộn mái hiên nãy giờ, nghĩ mãi thông.

Đường Tiểu Bạch khựng , ngoái về phía điện Lý La.

Bên ngoài điện vẫn nhiều cấm vệ canh giữ, nhưng toán thị vệ Hoàng đế để .

“Phàm là kẻ tự tiện xông , g.i.ế.c tha.”

Chân Tố vì dám chắc sẽ vu hãm Thái t.ử thành công? Chẳng qua là đem hết thảy hiềm khích giữa hoàng thượng và Đông cung phơi bày mà thôi!

Chỉ một phong mật tín từ kinh thành mà định đoán Thái t.ử mưu nghịch, điều binh phát quân, liệu quá hồ đồ ?”

Trong điện hành cung, Tể tướng Ngụy Độ cũng nêu nghi vấn tương tự như Chung Sở Sở.

Hoàng đế trầm mắt, lên tiếng. Yến Quốc Công Đường Thế Cung cũng hỏi: “Không mật tín xuất từ tay ai?”

“Bức thư , trẫm tin .” Hoàng đế bỗng ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm Đường Thế Cung. “Sáng nay Tả Hữu Vệ kinh, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Đường khanh cho là vì ?”

Tả Hữu Vệ kinh là để dò xét việc Thái t.ử tự ý hồi kinh thánh chỉ. Kết quả một trở , chuyện vốn dĩ đáng ngờ.

Đường Thế Cung mỉm ôn hoà, thi lễ: “Nếu bệ hạ điều lo lắng, thần xin lĩnh binh kinh thăm dò.”

Ngụy Độ giật giật khoé mắt. Nếu Thái t.ử thực sự mưu phản, ai để nhạc phụ của ‘bình phản’? Chẳng thả hổ về rừng ?

“Yến Quốc Công bãi giáp nghỉ ngơi, trong nhà vợ con đều bệnh tật, há dám nhọc ngươi?” Lời do Nhan Việt Tân tiếp lấy, chỉ chặn luôn đường của Đường Thế Cung, mà còn dâng lên: “Thần xin tiến cử Tả Vũ Vệ Tướng quân Lưu Thái!”

Hoàng đế sang Đường Thế Cung. Đường Thế Cung nhạt: “Lưu tướng quân, quả là thích hợp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-414-doi-ta-khai-hoan-at-lap-nang-lam-hau.html.]

Khi chư vị đại thần lui , trời sang canh, chuông canh ngừng tiếng. Cung môn khép từ lâu, cung nhân dẫn các trọng thần nghỉ tại tòa thiên điện thuộc ngoại triều.

Đây vốn là lệ thường.

Đường Thế Cung cũng khác thường, sắc mặt ôn hòa, thậm chí còn trò chuyện với cung nhân dẫn đường đôi ba câu.

Cách một bức tường, Hoàng đế trong điện tiếng trầm ấm, thong thả của , sắc mặt khó dò.

“Việc điều binh… đúng là quá đường đột.”

Không tất cả trọng thần triệu đều nghỉ; long án còn Trịnh Sư Đạo và Nhan Việt Tân.

Trịnh Sư Đạo từ nãy gần như , lúc mới chậm rãi mở lời: “Không bệ hạ nhận mật thư của ai mà tin tưởng tuyệt đối đến , thậm chí vội vã phát binh?”

Lời tuy ôn hòa nhưng ý trách ẩn trong đó.

Hoàng đế lạnh giọng: “Thái t.ử .”

Trịnh Sư Đạo ngẩn : “Biết… chuyện gì?”

Hoàng đế đáp, chỉ liếc Nhan Việt Tân. Nhan Việt Tân sắc mặt tái nhợt trong khoảnh khắc.

Trịnh Sư Đạo thấy thế, cũng biến sắc.

lúc , bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Hành lang xây theo sườn núi, đêm khuya tĩnh lặng, dù bước chân cố nhẹ cũng vọng rõ ràng, từng tiếng như gõ lên trống.

Không lâu , thị vệ xin truyền tin: “Khởi bẩm bệ hạ! Quân Trấn Châu thánh chỉ mà kinh, hiện đến bờ tây sông Bá!”

Điện trong phút chốc tĩnh lặng như c.h.ế.t. Trấn Châu quân chính là tuyến phòng thủ phía tây của kinh thành.

Ngón tay Hoàng đế khẽ gõ lên tay vịn, phá vỡ yên lặng: “Trấn Châu quân a… Lý Mặc đứa nhỏ …”

Bờ tây sông Bá, doanh trại trải dày như rải.

Ngoài doanh môn, các tướng lĩnh Trấn Châu quân khoác giáp nghiêm cẩn nghênh đón.

Thái t.ử Lý Mặc phía lưng ngựa xuống, mày nhọn như lưỡi kiếm, mắt sáng lạnh như đêm. Đường nét cằm sắc lạnh, bên là cổ giáp huyền sắc cài chặt.

Đường Tiểu Bạch cảnh tượng , chỉ thấy sống lưng tê rần. Lạnh lùng, kiềm chế, vì dung mạo tuyệt mỹ mà phảng phất đôi phần dễ vỡ, thiếu niên từ cao xuống thiên quân vạn mã, nguy hiểm đến c.h.ế.t .

Thế nhưng khi cảm nhận ánh mắt nàng và ngoảnh , giữa màn sương đêm lạnh lẽo, dường như biến thành một khác.

“Lại đến điện Lý La ?” Lý Mặc đến gần, hỏi.

“Ừ.”

“Không cần bận tâm nàng . Chú ý quá mức hành động của khác chỉ khiến bản rơi thế động.”

Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Cung thành các cổng đều đóng.”

Không bận tâm, nhưng cũng thể để Chân Tố thêm cơ hội quấy loạn.

Chân Tố tự tin thể gây ly gián, chẳng qua là vì nàng khiến Hoàng đế Thái t.ử nghi ngờ cái c.h.ế.t của Huệ Chiêu Hoàng đế.

Hoàng đế nếu tật giật , ắt sẽ tin Thái t.ử tạo phản chút hoài nghi. Lý Mặc vẫn chứng cứ xác thực về cái c.h.ế.t của Huệ Chiêu, lúc mà động binh chỉ thể định là mưu nghịch.

“Quân Trấn Châu lệnh!” Bên sông quát lớn.

“Các ngươi tự ý điều binh, tội đáng c.h.ế.t!”

“Mau cởi giáp bỏ binh, theo chầu ngự giá nhận tội!”

Đường Tiểu Bạch mà bật .

Tự ý điều một nghìn binh là tội c.h.ế.t; nay nơi đây ít nhất năm nghìn quân trú đóng ven đông sông Bá. Nhận tội chẳng là tự nộp mạng?

nàng , Lý Mặc sẽ .

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ta mang cho một .”

Đường Tiểu Bạch đưa tay hiệu. Trong đám tuỳ tòng phía , bước một .

Dưới áo choàng và mũ trùm là xiêm y nữ t.ử hoa lệ. Nàng tháo mũ, lộ gương mặt gầy gò khác hẳn .

Lý Mặc bật , ôm nàng lòng thật chặt.

“Đợi trở về, ắt lập nàng hoàng hậu.”

Loading...