Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 415: Có gì phải sợ?
Cập nhật lúc: 2025-11-29 10:40:02
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thái t.ử tới ?”
Hoàng đế lặp câu hỏi một nữa. Dáng vẻ ngẩn ngơ khiến gương mặt vốn chăm sóc kỹ lưỡng của ông thoáng hiện chút già nua run rẩy.
“Vâng… đến cung môn…”
Hoàng đế đột ngột bật dậy. “Bao nhiêu binh mã?”
“Một trăm Huyền Y Vệ…”
“Một trăm ?”
“Vâng… ngoài trận tuyến đang truyền lời… Thái t.ử dẫn theo trăm Huyền Y Vệ, vượt sông Bá cùng tướng quân triều diện thánh…”
Hoàng đế ngây . Hô một câu trận là ? Chỉ mang theo vỏn vẹn một trăm Huyền Y Vệ?
Là lời là cuồng vọng đến cực điểm?
“Cho ,” Hoàng đế nhíu mày, “chỉ cho một !”
Thế nhưng khi Lý Mặc thật sự đơn độc bước mặt, trong lòng ông bỗng dấy lên sợ hãi, mà từ sợ hãi hóa thành phẫn nộ:
“Ngươi… to gan lắm!”
Ông tiện tay nắm lấy vật gì đó, giận dữ ném thẳng về phía Lý Mặc. Lý Mặc hề chớp mắt, chỉ khẽ nâng tay, kẹp món đồ gọn giữa hai ngón.
Là ngự bút phê tấu.
Chu sa đầu bút văng , vệt đỏ b.ắ.n lên đuôi mắt thiếu niên.
Hắn đưa tay khẽ chạm, kéo một đường đỏ như huyết, lướt ngang nốt ruồi đen cuối mắt, yêu dị đến quỷ mị.
Hoàng đế đột ngột run lên, giọng khàn hẳn, trong đầu lóe lên một ý nghĩ khó mà tin nổi…
Đứa trẻ … thật là huyết mạch của Huệ Chiêu Hoàng đế, vị hoàng đế ôn hoà hiền hậu, quanh năm bệnh tật ?
Nó dám đơn thương độc mã mà tới? Sao dám coi – một thiên t.ử chẳng gì?
Ý niệm chợt loé lên, thấy ngòi bút trong tay Lý Mặc vụt bay , “phạch” một tiếng, rơi thẳng về ngự án.
Thiếu niên ngẩng đôi mắt đen đặc lạnh buốt, hờ hững , một câu càng cuồng vọng hơn: "Xuống chiếu thoái vị, cô sẽ tôn ngài Thái thượng hoàng."
"Vô lễ!" Long nhan giận dữ.
Lý Mặc mặt đổi: "Lần cô đến, cũng đem Nhữ Nam công chúa, đang giam trong phủ đến đây ."
Nhắc đến Nhữ Nam công chúa, nét mắt hoàng đế khựng .
"Nhữ Nam công chúa giam trong phủ mới một tháng, gặp ám sát mười ba . Sau Tấn vương điều Vương vệ đến bảo vệ, mới nhặt về một mạng." Khoé môi thiếu niên nhẹ cong, "Không bằng để Nhữ Nam công chúa mặt văn võ bá quan rõ nàng phát hiện điều gì, mà đến mức bệ hạ và họ Nhan liên thủ diệt khẩu?"
Hoàng đế lạnh lùng : "Bá quan văn võ há lời lũ hậu sinh các ngươi bày chuyện hão huyền?"
Lý Mặc vẫn bình thản: "Thế còn Thái hậu?"
Hoàng đế cuối cùng cũng biến sắc.
"Bệ hạ thể sai xem thử, lẽ Thái hậu tỉnh ."
Người Chân Tố là ai, với mà , quá rõ ràng. Chuyện liên quan cái c.h.ế.t của Huệ Chiêu Hoàng đế, tuyệt thể giấu kín, nhưng kẻ chuyện chắc chắn chỉ đếm đầu ngón tay.
Nếu kẻ khác … Thái hậu thể?
"Người …!" hoàng đế quát.
Thái hậu trúng phong liệt lâu, tay chân cử động, miệng , ngày nào cũng thái y chẩn mạch. Nếu chuyển biến , theo lý tấu trình lên ngự tiền.
Từ từng nghi, nhưng lúc tất cả sụp đổ.
Từ khi đăng cơ, bởi hoàng hậu bất tài, hậu cung nhiều nơi vẫn do Vương Thái hậu nắm giữ. Giấu trời qua biển cũng chẳng chuyện thể.
Nếu Thái hậu trong tay chứng cứ, thêm Nhữ Nam công chúa…
Không bằng nhân lúc Lý Mặc cô thế một …
"Tháng tám năm nay, kinh thành điều động ít cấm vệ." Lý Mặc chợt .
Đôi mắt đen lạnh như vực sâu của thiếu niên khiến suy nghĩ của hoàng đế lập tức về cuộc đối đầu mùng một tháng tám.
Lần , trong lúc hề đề phòng, quân túc vệ trong cung, quân thủ thành, thậm chí cả thị vệ cận, đều thiếu niên mắt âm thầm cài .
Chỉ kém một bước là ép thoái vị.
đó, Lý Mặc lùi bước. Sau thanh tẩy cấm vệ kinh thành một lượt, ít nhất giữ mấy đội cận là sạch.
Lý Mặc nhắc đến cấm vệ… lưng liền ớn lạnh.
"Bệ hạ nghĩ, vì cô chỉ dẫn theo trăm Huyền Y vệ?"
Hoàng đế giật , cao giọng: "Người ! Truyền Lý Thanh, Lưu Thái!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-415-co-gi-phai-so.html.]
Thị giả ngoài cửa “” một tiếng, thì bước chân tiếng binh khí rút cắt ngang.
Sắc mặt hoàng đế trắng bệch.
Lý Mặc cũng bất ngờ. Cấm vệ bên hành cung quả là bố trí của , nhưng tuyệt tới mức cài sát đến cạnh hoàng đế.
Vậy đám động thủ …
"Bệ… bệ hạ, Thái hậu nương nương giá đáo!"
Lý Mục khẽ sững. Quả nhiên là Thái hậu…
Hoàng đế lặng một lúc, chậm rãi long ỷ.
Lý Mặc thu ánh mắt: "Thoái vị, hoặc phế đế, ngài thể suy nghĩ một chút." Hắn dừng khẽ, " cô nhiều kiên nhẫn."
Ở đây chậm trễ quá lâu, sợ Thái t.ử phi kéo quân tới cứu.
"Ngươi sợ quần thần dị nghị?"
Nếu hoàng đế chọn thoái vị, để giữ yên, Lý Mục sẽ công khai chuyện cái c.h.ế.t của Huệ Chiêu Hoàng đế. Như , thoái vị tất sẽ khiến triều thần nghi kỵ.
Nhất là việc Thái t.ử chiếu chỉ kinh, tuỳ tiện điều quân Trấn Châu đều là sự thật.
Lý Mặc mắt đầy hờ hững: "Cô sợ?"
Không sợ… Hoàng đế khép đôi mắt.
Nếu năm đó, cũng sợ dị nghị…
Cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, khẽ hỏi: "Thục Mỹ nhân… ?”
Lý Mặc khi thấy, kéo môi thành nụ giễu cợt, lạnh nhạt đáp:
"Nàng dụ dỗ Thái t.ử phi, mượn đó truyền tin ngoài …bệ hạ nghĩ nàng sẽ ?"
Hoàng đế mở mắt: "Tha cho nàng! Trẫm… hứa với ngươi…"
…
Năm Thái Hưng thứ mười sáu, tháng mười một ngày Quý Hợi, chiếu truyền ngôi cho Hoàng Thái tử.
…
Trong đêm, khi văn võ bá quan gấp rút triệu đến tiền điện hành cung, một phong thư vội cũng từ hành cung gửi , khoái mã chạy thẳng về kinh.
Đường Tiểu Bạch nhận thư, đưa tin tường trình diễn biến hành cung, vội vàng bóc thư.
Là bút tích của Lý Mặc. Không dài, mười bốn chữ:
Đã chiếu chỉ sẽ kế vị, nàng hãy yên ngủ, trời sáng sẽ về.
Nét chữ tung hoành, gần như xé giấy.
Đường Tiểu Bạch ngẩn . Sao… nhanh ?
Thế là bức hoàng đế thoái vị ? Hình như… chẳng đ.á.n.h trận nào?
Dù nàng đưa Nhữ Nam công chúa cho Lý Mặc mang theo, nhưng thật công chúa mù tịt, ngay cả lời cũng là nàng bịa tại chỗ, chắc giúp gì.
Chậc…
Con sói con , còn dữ hơn nàng nghĩ.
Thế nhưng mỗi khi nhớ đến vị Thái t.ử điện hạ tàn độc , hiểu khiến thấy vui vẻ kỳ lạ. Nàng mỉm môi, xem xem mười bốn chữ ngắn ngủi , mới nỡ cất .
"Hồi cung!"
Đi ngủ thôi!
…
Ngày , từ trưa tới tối, trong và ngoài thành gió mạnh nổi cuồn cuộn. Dân trong thành đóng cửa tắt đèn từ sớm, nhà quyền quý cũng sáng đèn thưa thớt.
Đường Tiểu Bạch dẫm lên ánh đêm lạnh lẽo trở về Đông cung, khi trời cũng sắp sáng. Trước điện Lệ Chính, nàng bỗng khựng bước, ngoảnh đầu về phía Thái Cực cung.
Suy nghĩ một lát, nàng khẽ gọi: "Đào Tử—"
…
Trời tờ mờ sáng.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ngoài quan đạo, vó ngựa phi như bay, b.ắ.n tung bọt bùn tuyết.
Trong Thái Cực cung, Đào T.ử mặc triều phục nữ quan, dẫn theo một nhóm cung nữ, nghênh ngang bước điện Lý La.
Đèn nến trong điện Lý La suốt một đêm tắt. Chân Tố cũng vẫn ở tiền điện, từ lúc Đường Tiểu Bạch rời đến giờ hề động đậy, lệch tựa ghế mà thất thần. Cung nữ hầu nàng suốt một đêm mệt mỏi rã rời. Thấy bước , nàng đang định lên đón.
Chợt trông thấy lưng nữ quan Đông cung ba cung nữ song song, mà trong tay mỗi nâng một vật …
Đôi mắt đỏ bừng vì thức trắng của nàng lập tức tràn ngập kinh hoảng…