Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 416 Đường Hoàng Hậu
Cập nhật lúc: 2025-11-29 10:42:38
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi nữ quan Đông cung rời khỏi điện Lý La, đội cấm vệ tạm thời của Thái t.ử cũng nhận lệnh rút .
Ngay đó, một toán kỵ binh nhẹ phá gió lao thẳng thành, gõ vang cửa cung.
Hoàng đế lâu từng thúc ngựa dữ dội như . Thuở trẻ, Ngài cũng từng là bậc nhất trong các hoàng t.ử về cưỡi bắn. Cũng vì thế, khi một thái t.ử thể yếu nhược, Ngài kiêu ngạo… cam lòng.
bước lên ngôi cửu ngũ, Ngài liền cần dốc hết sức lực để chứng tỏ bất kỳ ai nữa.
Lần , lẽ Ngài thể phái một võ tướng trẻ khỏe hoặc một thị vệ mang theo thánh chỉ do chính tay đến đây.
Ngài sợ, sợ giao trọng trách đáng tin, sợ thánh chỉ của mất hiệu lực ở kinh thành. Bởi thế… Ngài đành tự đến.
Cung Thái Cực thênh thang vắng lặng.
Tuy chiếu nhường ngôi ban , nhưng Ngài vẫn chính thức thoái vị, cung thành … vẫn còn là nơi Ngài tự do .
Khi trông thấy những kẻ giữ ngoài điện Lý La còn là lưu , mắt hoàng đế bỗng đỏ lên, rút kiếm chỉ thẳng: “Cút !”
Dù , Ngài vẫn là Thiên tử. Thị vệ ngoài điện lập tức tránh lối.
Ngài xuống ngựa, bước nhanh trong.
Qua những dây leo khô úa, Ngài thấy ở tiền điện, một bóng áo trắng tuyết… và một luồng hàn quang đang vung lên khiến đồng t.ử Ngài co rút …
“Dừng tay!”
Lưỡi sáng lập tức ngưng , mỹ nhân trong điện ngẩng mắt. Đôi mắt nàng trong suốt, pha lẫn vui lẫn buồn, như tiên nữ lưu lạc nhân gian bao năm, cuối cùng cũng tìm thấy…
Hoàng đế trong thoáng chốc cũng dâng tràn bi hỉ.
Mất ngôi, nhưng chân tâm mỹ nhân… Chung cuộc cũng hy vọng.
Ngài bước điện. Thục Mỹ nhân từ tốn hạ tay đang cầm đoản đao, ngửa mặt Ngài, đôi mắt long lanh nước.
Mấy tháng xa cách, bóng dáng vốn gầy gò nay càng thêm tiều tụy.
Hoàng đế khó nén hối hận. Lần vì giận dỗi, Ngài để mặc nàng ở kinh thành một . Ngỡ rằng lòng nàng nguội lạnh, ai ngờ lúc nguy cấp bất chấp tính mạng mà báo nguy cho Ngài.
Giờ đây, ngoài đoản đao trong tay nàng, án còn đặt cả lụa trắng và chén độc.
Nếu Ngài đến chậm một bước…
Hoàng đế hít sâu, ôm nàng ngực, khẽ thở than: “A Thục, trẫm sẽ bao giờ bỏ rơi…”
Chữ “ngươi” còn thốt , mắt Ngài bỗng trợn lớn, gần như lồi khỏi tròng.
Người trong lòng khẽ giãy, thoát khỏi vòng tay Ngài.
Bốn mắt đối trong mắt Thục Mỹ nhân vẫn còn nước long lanh, vẫn là vẻ vui buồn đan xen đó… nhưng vì ai.
“Vì… ?” Hoàng đế run giọng hỏi, dám tin. Nàng đáp. Chỉ lùi , cúi lấy chén rượu án.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hai tay nâng chén, giọng nhẹ như mây bay: “A Thục xin đa tạ thánh t.ử ban rượu.”
Nhìn chén rượu ngày càng gần, Hoàng đế tránh, nhưng một cú đ.á.n.h chuẩn xác lưng khiến Ngài ngã khuỵu.
Chén rượu chần chừ, áp thẳng lên môi Ngài.
“Không…!”
Đó rượu Ngài ban! A Thục… nàng hiểu lầm ?
Ngài còn cơ hội giải thích. Miệng mở, rượu đổ . Ngọn lửa độc từ yết hầu bùng lên, lan xuống như lưỡi d.a.o sắc xẻ từng tấc thịt.
Mọi nghi hoặc, cam lòng… đều thiêu sạch, từng chữ còn kịp bật .
Chân Tố thẳng dậy, từ cao xuống đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, trong đau đớn và tuyệt vọng… tắt .
Năm xưa ban nàng chén độc là do họ Trịnh xúi giục. Sau ám sát Tiết Lang là do họ Vương sai khiến.
nàng rõ, phía Trịnh thị và Vương thị… luôn một kẻ dung túng vô hình.
Nàng luôn báo thù ai.
Hôm nay, đại thù… báo.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Tiếng vỗ tay vang lên giữa tĩnh mịch.
Chân Tố giật ngẩng đầu thấy một thiếu niên áo xanh giữa sân, dung mạo tuấn tú như mầm xuân mọc giữa đám cỏ úa, đến mức khiến hoảng thần.
Không lâu đó, khi nữ quan Đông cung ban xuống ba vật lụa trắng, rượu độc, đoản đao liền dẫn bộ cung nhân khỏi điện Lý La.
Hoàng đế đây một . Không rõ vốn dĩ Ngài đến một , theo ngăn .
Tóm , trong điện ngoài hẳn là Thái t.ử phi khi bác bỏ kế hoạch ban đầu của nàng, dựng cơ hội khác cho nàng.
thiếu niên áo xanh … xuất hiện quá mức quỷ dị.
“Chúc mừng Chân cô nương, đại thù báo.” Thiếu niên áo xanh mỉm , đôi mắt trong vắt ngoan ngoãn, “Nếu cô nương còn tâm nguyện nào nữa… để khỏi liên lụy khác, chẳng bằng sớm sớm mà đoàn tụ cùng Tiết Thất Lang?”
“C.h.ế.t ?” Đường Tiểu Bạch đang chuẩn cung nghênh đón thái t.ử nhận chiếu truyền vị, liền phắt .
“Khi A Ngô mang tới, Thái thượng hoàng và Thục Mỹ nhân đều còn. Thái thượng hoàng đ.â.m lưng uống rượu độc mà c.h.ế.t, Thục Mỹ nhân thì đoản đao đ.â.m xuyên tim, hẳn là tự vẫn.” Ngô Tuấn run run, đôi mắt tròn mở lớn trông đáng thương như dọa sợ đến mất vía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-416-duong-hoang-hau.html.]
Đường Tiểu Bạch đang kinh hãi, cũng nhận diễn quá.
kinh hãi nhanh chóng tan . Tự sát… khó đoán.
Chân Tố báo thù quyết liệt như thiêu lao lửa, c.h.ế.t thôi. Khi nàng cho Chân Tố cơ hội tay với hoàng đế, nàng đây là ván cờ khó giải.
Nếu Chân Tố còn chút sống…
Giờ đây cầu nhân đắc nhân.
“Canh giữ Lý La điện cho kỹ. Chuyện tự bẩm với thái tử!”
Khi Lý Mặc tin, so với Đường Tiểu Bạch còn bình thản hơn, chỉ “Ừ” một tiếng, ngay cả khoảnh khắc kinh ngạc cũng .
Đường Tiểu Bạch nhịn thấp giọng hỏi: “Hoàng đế vội về như … là do gì ?”
“Ta với , Chân Tố đắc tội với Thái t.ử phi của , chắc chắn sẽ còn sống sót.”
Đường Tiểu Bạch “” lên một tiếng, : “Ta thật sự ban Chân Tố lụa trắng, rượu độc và đoản đao!”
Khi đại cục định, nàng cũng hiểu ý đồ của Chân Tố. Quả thật, nàng lừa .
Nếu thật sự xem Chân Tố là con tin, chẳng khác nào chứng kiến mỹ nhân lạnh lùng hi sinh, hoàng đế rơi lệ giữa quân một màn kịch hoành tráng.
Thực ,Chân Tố cũng giống nàng, sự lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, mà chỉ đặt bản cùng giang sơn lên cùng một cán cân.
Nàng trình bày mắt hoàng đế, như lá thư từng gửi, tình cảm dạt dào, chỉ mạo hiểm bảo vệ.
Như , giành lòng tin, tung đòn chí mạng.
Trong phạm vi ảnh hưởng đến lợi ích Đông cung, Đường Tiểu Bạch sẵn lòng thành , nên mới gửi ba món “ban c.h.ế.t” đó.
Ban đầu tưởng đợi một thời gian, nào ngờ Lý Mặc phối hợp một cách ăn ý đến mức hảo. Vừa khi Đào T.ử , hoàng đế đến, về còn nhanh hơn Lý Mặc.
Nhắc , mùa hạ năm , hoàng đế ban Chân Tố ruợu độc khi từng gặp mặt, cũng định sẵn ngày hôm nay chân tình sai lạc.
Vậy nên, … vẫn nên hiền lương một chút…
“Đang nghĩ gì ?” Lý Mặc thấy nàng vẻ trầm ngâm, hỏi.
Đường Tiểu Bạch liếc một cái, : “Nghĩ rằng may mà đây từng khó .”
Lý Mặc trầm ngâm: “Nàng ngày lúc nào cũng bắt giúp bài tập.”
Đường Tiểu Bạch: ???
“Đã sắp lên ngôi hoàng đế, còn nhớ dai đến ?”
Tân hoàng đế nghiêm sắc : “A Kiểu gì với , mỗi việc đều ghi nhớ.”
Đường Tiểu Bạch chớp mắt, đỏ mặt một chút. Nàng gì với Lý Mặc? Nghe thấy lạ? Hay chỉ một nàng bình thường?
“A Kiểu đỏ mặt?”
“Chính mới đỏ mặt!” Đường Tiểu Bạch lập tức phản bác.
Ngỡ rằng là phản bác vô hiệu, ai ngờ liếc mắt còn thật sự thấy một vệt đỏ mặt Lý Mặc.
“Cái gì đây?” Đường Tiểu Bạch đưa tay sờ qua vệt đỏ nơi khóe mắt , như son phấn lộng lẫy, “Ngươi thương ?”
“Không, là mực đỏ,” Lý Mặc nắm tay nàng giải thích, giọng bình thản: “Hắn cả đời hèn mọn nhút nhát, thể chịu nổi khác dũng cảm sợ gì.”
Thái Hưng hoàng đế khi còn là hoàng tử, ghen tỵ với thái t.ử lúc đó, nhưng dám thể hiện tiền triều;
Cái c.h.ế.t của Huệ Chiêu hoàng đế, là do họ Nhan tay, Thái Hưng hoàng đế , nhưng giả vờ , dám nhận trách nhiệm;
Lên ngôi hoàng đế, vì sợ kẻ khác phán xét, cũng dám xử lý Nhan gia, cũng dám tận diệt Lý Mặc;
Tính cách do dự, dè dặt khiến đặc biệt trân trọng những liều , ví dụ Lưu Thái, Triệu Cảnh, và ban đầu là “Tần Thiên”.
Hắn thích từ hư vô vươn lên, bất chấp tất cả mà trèo lên. Điều kiện là, trèo khỏi lòng bàn tay .
Vậy nên khi thấy Lý Mặc suốt từ đầu đến cuối sợ hãi, cảm nhận sự mỉa mai to lớn, nên tức giận, giận chính bản bất tài nhút nhát.
Đường Tiểu Bạch vệt đỏ đó, hầu như thể hình dung Thái Hưng hoàng đế khi sụp đổ . Thiếu niên quyết đoán, dũng cảm như gương soi, phản chiếu nửa đời nhút nhát của .
Dẫu hoàng đế, cũng kìm nén từng thoải mái.
Đường Tiểu Bạch nhịn “phì” , khi cúi đầu , nàng nhỏ giọng : “Thái t.ử tuấn, tài trí tuyệt vời, khác ghen tị là !”
Thái t.ử tài trí đỏ mặt, nắm tay nàng, : “Ta lo việc Thái thượng hoàng băng hà, nàng nghỉ ngơi chút, đợi ở hành cung về, nhờ A Kiểu chủ trì tang lễ hậu cung.”
Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên: “Hậu cung do hoàng hậu chủ trì ?”
Hắn hôn nhẹ đầu ngón tay nàng: “, là Đường Hoàng Hậu.”
“Đường Hoàng Hậu” danh xưng , cũng chỉ là Lý Mặc gọi riêng thôi.
Lễ phong chính thức còn đợi qua năm đổi niên hiệu.
Khi Vương Thái Hậu, Nguyên Hoàng Hậu trở về cung, Đường Tiểu Bạch vẫn với tư cách Thái t.ử phi đón.
Hiện giờ, hậu cung triều , rõ ràng là thuộc về ai. Nguyên Hoàng Hậu Đường Tiểu Bạch, trầm mặc hồi lâu, rời mới nhẹ: “Thái t.ử phi vất vả .”
Ba chữ “Thái t.ử phi” như nhấn rõ ràng hơn bao giờ hết.