Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 438: Tào lang tốt bụng - Ngoại truyện Tào- Cố ( phần IV)

Cập nhật lúc: 2025-12-04 11:52:51
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tàn dương nghiêng chiếu, ánh sáng tán bởi tầng tầng cành lá, vương thành những mảnh sáng nhỏ lốm đốm. Bóng núi chập chờn, cảnh vật mịt mờ, một lượt chỉ thấy rối ren khó phân.

“Chắc chắn là rơi ở đây chứ?” Tào Phần quan sát bốn phía lên tiếng hỏi.

Cố Thanh Lam khẽ “ừm” một tiếng, đáp: “Sau đ.á.n.h cầu hôm , đến ngày mồng Một chỉ ngoài một , chính là tới nơi .”

Nàng tỉ mỉ miêu tả cho : “Là dáng giọt nước, dài chừng ba tấc, ngang hai tấc rưỡi. Vỏ ngoài là thiên ty miên, thêu văn quyển vân. Bên trong một chuỗi mười hai hạt châu màu trắng, sắc ngà ngà, cũ..”

Vừa đến đây, phát hiện Tào Phần đầu , ánh mắt chuyên chú, nàng khỏi giật : “Sao… ?”

Tào Phần khẽ : “Là vật cũ ư? Nên mới nhớ rõ như ?”

Cố Thanh Lam mặt thoáng nóng lên, khẽ gật đầu. Quả thật chỉ là một túi hương cũ. Vậy mà nàng vì nó mà đây một trận. Ở trong mắt nàng trông thật yếu đuối, thậm chí phần quá?

Tào Phần chẳng gì, chỉ tiếp tục tìm kiếm. Cố Thanh Lam bước vội theo vài bước, do dự một lúc giải thích khẽ:“Là đồ mẫu tặng từ xưa.”

Tào Phần bỗng dừng chân, ngoảnh nàng một thoáng. Hắn , gật đầu: “Được.” Rồi tiếp tục cúi tìm kiếm.

Cố Thanh Lam càng thấy lúng túng. Mẫu nàng vẫn mạnh khỏe trong nhà, mà nàng nâng niu một chiếc túi hương cũ kỹ tặng từ thuở nhỏ như bảo vật. Có … trông thật kỳ quặc?

Nàng khỏi đoán, ánh mắt khi nãy của Tào Phần thấu điều gì?

hề hỏi, cũng bình luận nửa câu. Lòng Cố Thanh Lam rối như tơ vò, nhất thời quên cả việc tìm túi hương, chỉ mải theo mà hỏi:

 

“Sao ngươi hỏi… vì ở đây một ?”

Tào Phần đầu mỉm với nàng, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Ngũ tiểu thư, là tiểu thư thử nhớ xem? Câu hỏi mà.”

Cố Thanh Lam lập tức đỏ bừng mặt. … Chính hỏi, chỉ là nàng trả lời.

“Ta… là vì trong nhà cho ngoài…” nàng khẽ .

Tào Phần bỗng dừng bước, đầu nàng, nụ biến mất. Cố Thanh Lam mỗi gặp đều thấy dáng vẻ tươi dễ gần, nay đột nhiên nghiêm mặt, khí thế như lưỡi đao sắc, khiến nàng hoảng sợ đến cứng họng. Tào Phần thu khí tức, nhàn nhạt hỏi:

“Trong nhà vì cho cửa?”

Cố Thanh Lam đáp: “Gần đây kinh thành bất , trong nhà sợ ngoài gặp nguy…” Đôi mắt nàng chợt ảm đạm. “Chỉ là một món đồ cũ, chẳng ai buồn để tâm…”

Thật tình mà , Tào Phần cũng hiểu nỗi để tâm của nàng. tiểu cô nương trân trọng đến thế, ắt nguyên do của nàng, mà cũng chẳng hỏi nhiều tìm thì tìm thôi.

Chỉ là…

“Giờ trời tối, tự lén khỏi nhà. Nếu khác bắt gặp, khó mà giải thích.” Tào Phần trầm ngâm, “Như , đưa về , vật để giúp tìm.”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Cố Thanh Lam sắc trời, đúng, bèn gật đầu, cảm kích: “Đa tạ… ngươi thật đúng là .”

Tào Phần ha hả. Trong lòng nghĩ: hôm nay khen “ ” chẳng bao nhiêu , phen dạy dỗ tên Vũ Văn Hạo một trận cho hả giận tiểu cô nương .

Cố Thanh Lam tiếp:

“Tiểu thúc hôm nay đến Xung Nhân lý thăm bạn, phiền công t.ử đưa đến đó là .”

Tào Phần là nam nhân xa lạ, đưa nàng thẳng về nhà tiện. Mà để nàng tự về cũng khó ăn . Chi bằng nhờ tiểu thúc che chở một phen.

Yêu cầu hợp tình hợp lý, Tào Phần lập tức gật đầu, :

“A Sở đang kể chuyện ở quán gần đây, nàng xe tới. Ta bảo nàng đưa ngươi đến gặp tiểu thúc…”

“Không cần!” Cố Thanh Lam lập tức bác bỏ.

Tào Phần đầu nàng. Trong ánh chiều tắt, khuôn mặt nàng vẫn căng cứng, biểu lộ sự bài xích. Thấy , nàng còn nhấn mạnh: “Không cần phiền đến Chung cô nương, tự về !”

Tào Phần bật bất lực: “Người với A Sở nhà rốt cuộc oán thù gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-438-tao-lang-tot-bung-ngoai-truyen-tao-co-phan-iv.html.]

“Không !” Nói xong, Cố Thanh Lam liếc , ánh mắt chút khó xử: “Ngươi… ngươi và Chung cô nương… khi nào thành ?”

“Có lẽ sang năm.” Tào Phần đáp thẳng thắn, “Mùa xuân, Thượng Thư Tỉnh dự khoa khảo. Nếu đậu tiến sĩ, cũng xem như phụ A Sở.”

Cố Thanh Lam giật .

Tào Phần hình cao lớn, tính nết thẳng thắn, thoạt giống võ nhân hơn văn nhân. Nàng vẫn luôn quên mất cũng là học sinh hạng nhất của Hỗn Thiên Thư Viện, học vấn thua kém đường Cố Hồi.

Nàng còn biểu họ Đường Tào Phần vốn xuất luyện võ, sách mới ba năm năm thi giáp ban, đủ thấy cực khổ thế nào. Bỏ võ theo văn, ắt vì một mục tiêu trọng đại…

Cố Thanh Lam khẽ , giọng nhỏ như muỗi: “Tào lang đối với Chung cô nương, tình sâu nghĩa nặng…”

Tào Phần chỉ nhẹ:

“Năm xưa vô ý khiến A Sở thương nặng, suýt mất mạng. Dù giữ mạng sống, nhiều năm qua vẫn mang bệnh. Ta tất nhiên chịu trách nhiệm. Nàng là cô nhi, nơi nương tựa… cứ để chăm nàng cả đời.”

Cố Thanh Lam xong, trầm mặc lâu mới khẽ thở : “Ngươi… thật là .”

Tào Phần câu , luôn cảm thấy chút âm dương quái khí, nhưng nghĩ mãi chẳng hiểu vì , đành tiếp tục dẫn nàng xuống núi.

Hai một một , lặng lẽ bước . Sắp tới nhà, Cố Thanh Lam bỗng hỏi:

“Nếu một ngày nàng phản bội ngươi thì ?”

Tào Phần kinh ngạc ngoái đầu: “Ai? Ai phản bội ?”

Cố Thanh Lam cúi đầu, . Tào Phần lúc mới hiểu , bật thành tiếng :

“Ý ngươi là A Sở?”

Ngũ tiểu thư vẫn cúi đầu. Tào Phần :

“Nếu ngũ tiểu thư chứng cứ, cứ đưa . Ta tự phán đoán. Nếu , sẽ vì lời gió thổi mà nghi ngờ A Sở.”

Cố Thanh Lam vẫn cúi đầu suốt quãng đường , giống như phạm , dáng vẻ u buồn, như sẵn sàng nhận phạt.

Mãi đến khi gặp A Sở. Khi trong quán gọi nàng , Chung Sở Sở còn đang lưu luyến câu chuyện kể.

Tào Phần thấy trách: “Trời sắp tối , chẳng lẽ gọi thì nàng chịu về?”

Chung Sở Sở cãi:

“Sao về? Chờ kể xong lập tức về mà?” Dứt câu, ánh mắt nàng liếc qua, phát hiện tiểu cô nương lưng Tào Phần.

“Đây là…” nàng chớp mắt, vạch trần phận Cố Thanh Lam, chỉ Tào Phần như : “Ở nhặt cô nương nhỏ ?”

Cố Thanh Lam lập tức bước lên, nghiêm mặt : “Là lỡ lạc bên ngoài, may Tào công t.ử ngang, bụng đưa đến đây!”

Nàng nghiêm, như sợ khác hiểu lầm điều gì. Chung Sở Sở mỉm , hỏi:

“Cần đưa cô nương về ?”

Tào Phần những gì bàn, để ý phản ứng của Cố Thanh Lam.

Cô nương cúi đầu, phản đối. Chung Sở Sở phản đối:

“Tại đến chỗ tiểu thúc nàng? Ta đưa nàng về thẳng nhà là . Cứ nàng theo kể chuyện uống hôm nay, chẳng ?”

Cố Thanh Lam sững sờ. Khi ngẩng lên, nàng chỉ thấy trong mắt Chung Sở Sở là một mảnh lạnh nhạt.

“Yên tâm ! Ta hứng thú gì với tiểu thúc của ngươi .”

Cố Thanh Lam thật ngờ, câu hỏi nàng dám mở miệng, Chung Sở Sở đáp một cách thản nhiên như thế.

Loading...