Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 446: Đào lang tốt bụng – Ngoại truyện Đào – Cố (XII)

Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:07:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lễ tạ của Tào Phần quả thực thành ý mười phần. Không chỉ long trọng, mà còn liên tiếp dứt. Sau đầu mang đến mười hai rương, bảy ngày đưa tới mười tám rương.

Ba ngày nữa, đưa thêm bảy rương.

“Ngươi rốt cuộc là đến bồi lễ, là đang đưa sính lễ thế?” Chung Sở Sở nhịn chạy tới hỏi.

Tào Phần nghiêm mặt: “Nói bậy gì thế!”

Chung Sở Sở khẩy: “Ta bậy? Vậy ngươi tặng nào là màn trướng thất bảo, hộp trang điểm bát trân? Gấm mây, thêu Thục cả xe kéo sang, còn sai tìm gỗ, tìm thợ?”

Tào Phần thở dài: “Ngươi ? Khi Hàn thị hòa ly rời , bà mang luôn cả của hồi môn, để cho Cố ngũ tiểu thư một chút nào, quá ác tâm!”

Chung Sở Sở ngẩn , cong cả lưng: “Thế nên ngươi là đang bù của hồi môn cho Cố ngũ ?”

“Không ?” Tào Phần thấy nàng dữ quá, liền cãi, “Năm đó gặp nạn ngục tù, Cố ngũ tiểu thư cũng từng chạy vạy giúp .”

“Được !” Chung Sở Sở gật đầu, “ ngươi nghĩ nhiều quá ? Dù Hàn thị để gì, nàng cũng là nữ nhi nhà họ Cố, phía còn phụ ruột, thúc bá, tỷ mười mấy , còn Đông Cung với phủ Yến Quốc Công, thể thiếu của hồi môn cho nàng?”

“Thiếu một phần vẫn là thiếu.” Tào Phần kiên trì, thể giúp chút nào chút đó.

Chung Sở Sở hồi lâu, : “Ngươi xem ngươi kìa, quan tâm Cố ngũ tiểu thư như , hai duyên nợ, chi bằng—”

Tào Phần mới nửa câu chuẩn sẵn lời từ chối. Nghĩ gì thế? Hắn là loại âm mưu ?

“—Chi bằng ngươi nhận nàng kết nghĩa ?”

Toàn Tào Phần chấn động, trợn mắt: “Cái thích hợp ?”

“Sao thích hợp?”

“Cố thị là nhà quyền quý chuông trống đầy cửa…”

“Thái t.ử phi còn gọi ngươi một tiếng sư kìa!”

“Cố ngũ tiểu thư thiếu ca ca, thể …”

“Huynh trưởng nhiều, , hỏi giúp ngươi!”

Tào Phần nghẹn họng, : “Ngươi chiếm tiện nghi của ? Không công mà đòi cao hơn một bậc ?”

“Ai thèm chiếm tiện nghi của ngươi?” Chung Sở Sở trợn trắng mắt, “Ta đây là nghĩ cho ngươi đấy! Nếu ca ca thì thêm của hồi môn mới là hợp tình hợp lý, chứ ai dám nhận ngươi tặng nhiều đồ quý như ! Cố Bính bảo nhắn với ngươi, nếu thu hồi những thứ đó, nhà họ Cố chỉ đành khiêng sang Đông Cung thôi!”

Tào Phần trừng mắt thật lâu lời nào.

“Vậy quyết định thế nhé!” Chung Sở Sở tít mắt, đập bàn một cái lẩn mất dạng.

“Đợi , đợi !” Tào Phần vội đuổi ngoài.

Từ khi giấu võ công nữa, Chung cô nương thường xuyên tới như gió. May mà nàng còn cho chút mặt mũi, dừng ở cửa , đợi mở miệng.

Tào Phần nghiêm mặt, cam tâm tình nguyện : “Vậy thu hồi một phần…”

Tự dưng tự tiến cử nghĩa nhà , chẳng kỳ quái ? Tào Phần thấy việc , thà thu hồi bớt lễ tặng.

khi hơn hai mươi rương đồ chất đầy trong phủ họ Tào, bắt đầu đau đầu. Trong đó mỗi món đều do tận tâm tìm cho Cố ngũ tiểu thư, mang về thì để gì?

“Những thứ … tặng cho ?” Thái t.ử phi chút hoài nghi nhầm.

“Vâng!” Tào Phần gật đầu dứt khoát, “Đây đều là gấm Thục mới năm nay, thần tình cờ một mẻ, đặc biệt dâng lên.”

Thái t.ử liếc một cái: “Thái t.ử phi thích kiểu hoa văn thế !”

Tào Phần: “Hê hê!”

Đường Thái t.ử phi cũng : “Đây là đồ nhà họ Cố trả ?” Màu tím khói, hoa văn mây khói, rõ ràng là kiểu Cố Thanh Lam thường dùng.

Sắc mặt Thái t.ử biến đổi: “Đồ nhà họ Cố trả , ngươi mang đến cho Thái t.ử phi?”

Sống lưng Tào Phần lạnh toát. Quên mất chuyện .

“Không ,” Thái t.ử phi kéo tay Thái tử, “Điện hạ đừng dọa sư , là mượn tay để chuyển cho Cố Ngũ thôi!”

Tào Phần mặt đỏ bừng, cúi đầu giả c.h.ế.t. Thái t.ử hừ lạnh một tiếng, thần sắc dịu , nhưng lời vẫn đầy khinh thường: “Ngươi nếu ý, thì cứ đường đường chính chính đến cầu , vòng vo gì?”

Tào Phần lập tức nghiêm mặt: “Điện hạ năng cẩn trọng! Thần đối với Cố ngũ tiểu thư tuyệt ý khinh nhờn, chỉ là thương cảm thế nàng mà thôi!”

Thái t.ử càng khinh thường hơn.

Tào Phần để tâm. Thái t.ử điện hạ tuổi nhỏ nhòm ngó tiểu cô nương nhà , tưởng ai cũng giống chắc?

“Ồ?” Thái t.ử phi , “Lô gấm Thục , nhận .”

Đã nhận, tức là đồng ý. Tào Phần mừng rỡ lui . Vài hôm , “tiến cống” cho Thái t.ử phi một đợt nữa.

Thái t.ử phi vẫn nhận.

Lại qua vài ngày, khi Tào Phần đang ở nhà thu xếp đợt “cống phẩm” thứ ba, thì nhận một tấm bái. Chữ đoan tú, giấy nhuốm nước hoa tươi tỏa mùi hương nhàn nhạt, khiến tim vô cớ đập nhanh.

Vì thế khi gặp đưa , Tào Phần chút tự nhiên: “Ngũ tiểu thư điều gì chỉ giáo?”

Cố Thanh Lam cũng chút tự nhiên, cúi đầu : “Mỹ ý của Tào lang, Thái t.ử phi chuyển đạt đầy đủ…”

“Nàng gì thêm chứ?”

Cố Thanh Lam ngẩn : “Nói gì?”

Tào Phần sờ sờ vành tai đang nóng lên, lắc đầu: “Không gì…” Không thêm mắm dặm muối là .

Cố Thanh Lam thêm, đoan đoan chính chính thi lễ, : “Gần đây quả thực chút biến cố, nhưng chuyện đều yên , phiền Tào lang nhớ đến, vô cùng cảm kích. Mấy phen tâm ý, xin hổ thẹn nhận lấy, chỉ là…” nàng khẽ liếc một cái, giọng cũng nhẹ đôi chút, “những thứ đủ , xin đừng gửi thêm nữa…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-446-dao-lang-tot-bung-ngoai-truyen-dao-co-xii.html.]

Tào Phần nhất thời , trong lòng rốt cuộc là mùi vị gì. Hơi chua chua, ngứa ngáy trong lòng.

Nghe nàng câu “đừng gửi nữa”, khoảnh khắc , hận thể đưa thêm bảy tám chục rương nữa. Cô nương quá khiến thương ?

Lời của Cố tiểu thư còn hết: “Vô cớ nhận trọng lễ, e khiến hiểu lầm, tự Tào lang nhân hậu, hiệp nghĩa—”

Tào Phần bỗng nhíu mày. Rất nhiều từng , Cố ngũ tiểu thư mặt cũng qua mấy . khó chịu đến ?

Hắn “nhân hậu” chứ?

Tào Phần từ nhỏ đến lớn là tính tình khoáng đạt, ít khi so đo hờn giận với khác. Vậy mà hiểu , trong lòng khơi dậy vài phần tính khí khó thành lời. Càng cho tặng, càng tặng.

Sáng sớm, sắp cửa tiễn Thái t.ử xuất chinh, bỗng thấy hoa cúc trong sân nở trắng như tuyết, tặng;

Chiều về, giúp Thái t.ử phi thu dọn Thư Quán của Văn Nhân, tình cờ lật mấy cuốn sách, tặng;

Giữa đao băng kiếm tuyết, hiểm hiểm cứu Đường đại tiểu thư bắt cóc, lúc thành vẫn còn kinh hồn, nhưng vô tình liếc thấy bên đường một con mèo nhỏ co ro, vẫn tiện tay vớt lòng, nghĩ rằng nuôi cho béo khỏe , lẽ nàng sẽ thích.

Nghĩ thì nghĩ , nhưng rốt cuộc chẳng tặng món nào. Dù đừng gửi nữa

Nghĩ đến hôm đó Cố Thanh Lam từ chối, lòng Tào Phần vẫn chua xót, hung hăng xoa hai cái lên con mèo nuôi mượt lông bóng da, khoác áo choàng, triều.

Kinh thành gần đây đổi triều đại. Tân đế lên ngôi, xuất từ phe Đông Cung, nay cũng xem như đang xuôi gió xuôi buồm.

Vì thế, khi đồng liêu ai nấy run sợ thoái thác hoàng thành việc, Tào Phần chút áp lực nhận lấy. Ra khỏi hoàng thành, đang từ tây sang đông tiến về cổng cung, bất chợt thấy một cung nữ dẫn tới.

Tào Phần liếc phía cung nữ, liền dừng bước. Áo choàng rộng lớn che kín cả nọ, chỉ lộ một khuôn mặt nhỏ nhỏ. Vừa thấy gương mặt , từ tận đáy lòng liền trào lên một dòng suối vui sướng, theo bản năng sờ sờ quyển tấu sổ trong lòng.

Quả nhiên, vẫn báo đáp, quả báo !

Nếu chủ động nhận việc , lúc gặp Cố ngũ tiểu thư khác ! niềm vui , khi cung nữ và Cố Thanh Lam gần, liền tan biến.

Nàng gầy một vòng lớn, đôi mắt đen sẫm, như mặt hồ đêm phủ một tầng sương.

Nàng cũng thấy Tào Phần. Bước chân khựng , trong mắt như làn gió nhẹ lướt qua, thổi tan sương mù, dậy lên chút gợn sóng li ti.

Tào Phần bỗng cảm thấy trong tim cũng nổi lên gợn sóng.Cố Thanh Lam khẽ gật đầu chào, rời .

Tào Phần tại chỗ hồi lâu, trong đầu đan xen hiện lên nhiều hình ảnh. Lúc thì là gợn sóng trong mắt nàng , lúc là viền mắt đỏ khi gặp nàng ở Cố trạch, lúc là dáng vẻ tổng kìm tức giận…

Nghĩ lâu, bỗng khẽ thở dài. Vẫn là đang buồn lòng nhỉ!

Vậy đây?

Tuyết phủ bậc thềm, mai in bóng cây. Sau khi khom lưng giấu kỹ , Tào Phần ném con mèo nhỏ trong lòng về phía tà váy tím khói đang chậm rãi tới nơi xa.

Con vật nhỏ xám trắng nhanh nhẹn lao , khiến một trận kinh hô. nhanh, kinh hãi biến thành vui mừng:

“Là mèo con!”

“Đáng yêu quá!”

“Tiểu gia hỏa, ngươi từ đến ?”

“Vừa tuyết rơi xong, lạnh ?”

“…”

Tào Phần lắng tai , thấy giọng của Cố Thanh Lam.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Cuối cùng, một tỳ nữ hỏi: “Ngũ tiểu thư, con mèo đáng thương đáng yêu, là mang về nuôi?”

“Nhìn lông nó sạch sẽ, lẽ là chủ .” Cố Thanh Lam .

Tào Phần sững , hối hận. Đáng lẽ khi ngoài nên bôi cho mèo một lớp bụi. như bẩn y phục nàng…

Đang hối hận thì ngoài rặng cây bỗng vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

Sao ?

Tào Phần vội xuyên qua cành hoa bóng lá , chỉ “meo ô” một tiếng, đó một bóng xám nhỏ như điện xẹt lao thẳng về phía .

Tào Phần vội mở rộng hai tay đón lấy, ngẩng đầu lên, liền thấy thiếu nữ áo tím bên tán cây, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

“Thì con mèo thật sự chủ!” Tỳ nữ .

Tào Phần vuốt ve lông mèo, ngượng ngùng : “Có chủ thì chủ, chỉ là chủ nhân ngày thường bận quá, thời gian chăm sóc nó…”

Lời đủ rõ . Trong mắt nàng dâng lên gợn sóng, do dự chốc lát, mới chắc chắn mà hỏi: “Ngươi… cho nó ?”

Không hiểu vì , mặt Tào Phần nóng lên: “Nếu bằng lòng nuôi nó…”

Má hồng hoa mai đỏ thẫm chiếu rọi, ánh lên một tầng hồng nhạt: “Hay là… đưa cho ?”

Mắt Tào Phần sáng rực, lập tức tiến lên hai bước. Có tỳ nữ tiến lên đón mèo, Cố Thanh Lam : “Để .”

Nàng chậm rãi bước tới, trâm tóc khẽ rung, đưa hai tay phía . Lòng bàn tay trắng mịn như ngọc, như cánh hoa, ngón tay cong , e thẹn đáng yêu.

Tào Phần thoáng thất thần, vội vàng đưa mèo sang. Khi trao – nhận, tay áo mềm mại của nàng lướt qua mu bàn tay .

Năm xưa sân mã cầu cứu nàng, gần như ôm trọn cả nàng lòng, nhưng cảm giác khi chẳng lưu bao nhiêu, chỉ thấy lúc mới là gần nàng nhất.

Gần đến mức đều trở nên đúng chỗ. Con mèo cuối cùng trong lòng nàng, nàng lui nửa bước.

“Đa tạ.” Nàng cúi đầu khẽ .

Trái tim Tào Phần lập tức bay lên. Ồ, nàng , là đặc biệt đưa cho nàng! ngay đó, nàng nhỏ giọng thêm một câu:

“Ngươi thật sự… là …”

Tào Phần: Khỉ thật!

Loading...