Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 448: Gió tuyết nghiêng thành — Ngoại truyện Kiều Kiều (I)

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:27:13
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Miếng vải bịt mắt kéo xuống một cách thô bạo, ánh sáng đột ngột ập tới, Đường Kiều Kiều theo bản năng nheo mắt . Xung quanh tính là sáng, chỉ thắp đuốc nến, ánh lửa từng vòng từng vòng, tầng tầng lớp lớp trải mắt nàng.

Dần dần choáng váng thành một bức tranh. Đứng ở nơi sáng nhất là một thanh niên áo trắng giản dị, hình cao gầy tuấn mỹ, như cây ngọc gió, sáng sủa thanh thoát.

“Vương Tiệm?” Đường Kiều Kiều nhíu mày.

Vương Tiệm, đích tôn của cố tể tướng Vương Mậu Chiêu.

Vương Mậu Chiêu ba tháng ám sát c.h.ế.t ngay cửa nhà, con cháu đều thủ tang, trở về quê. Vậy Vương Tiệm xuất hiện ở đây? Lại còn sai trói nàng tới?

Vương Tiệm dường như chẳng việc gấp gáp, chắp tay ánh đèn, sống lưng thẳng đến mức gần như cứng ngắc, đôi mắt sâu thẳm ẩn toát một luồng t.ử khí khiến khó chịu.

Gần như một cái xác sống.

Trong lòng Đường Kiều Kiều nổi lên một tia lạnh lẽo. Giật giật hai tay trói, nàng hít một , ngẩng đầu quan sát bốn phía. Cột cao nhà rộng, bốn mặt buông rèm, bài trí cổ kính nghiêm trang, giống như đại sảnh của thế gia thanh quý.

Nàng nhớ bắt ở phía đông cách thành mười dặm. Bịt mắt tới nửa canh giờ, tuy theo hướng nào, nhưng cũng hẳn cách kinh thành bao xa.

Nơi … chẳng lẽ là biệt trang của họ Vương?

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đường Kiều Kiều thu ánh mắt Vương Tiệm: “Ngươi gì?”

Vương Tiệm vẫn nàng bằng ánh mắt âm u c.h.ế.t chóc, nhưng tay trái giơ lên. Giữa kẽ tay kẹp một túi gấm.

Ánh mắt Đường Kiều Kiều co rút .

Lụa gấm nước Ngô sang quý, ít hoa văn khiêm tốn như , nên khi thấy nền xám vân bạc, năm đó Nhị tiểu thư họ Đường còn đang ở khuê phòng đòi lấy.

“Thứ tìm thấy t.h.i t.h.ể của tổ phụ .” Vương Tiệm chậm rãi .

Đường Kiều Kiều hừ lạnh: “Liên quan gì đến ?”

Vương Tiệm rũ mắt xuống, những ngón tay thon dài xoay nhẹ, khiến vật bên trong túi gấm tuột . Dù Đường Kiều Kiều cố tỏ thờ ơ, ánh mắt vẫn khỏi giữ chặt .

Một quả ấn bạch ngọc nho nhỏ, vì quá nhỏ nên rõ hoa văn ấn cũng như núm ấn phía .

Nàng từng thấy loại ấn bên cạnh tiểu . Đang do dự nên kỹ hơn , thì Vương Tiệm chủ động bước về phía nàng.

Theo bước chân tiến gần, Đường Kiều Kiều dần dần rõ núm ấn mà cố ý để lộ , tim gần như nhảy khỏi cổ họng. Hình hổ long cuộn tròn…

Chỉ đế hậu mới dùng!

Một quả ấn như , rơi tay bất kỳ ai đế hậu, đều là tội mưu phản!

Lúc , Vương Tiệm xoay ấn triện một vòng, lộ mặt đáy khắc chữ.

Chỉ vỏn vẹn một chữ: “Kiểu”.

Đường Kiểu Kiểu, thứ nữ của phủ Yên Quốc Công, của nàng.

Đường Kiều Kiều c.ắ.n nhẹ đầu lưỡi, lạnh: “Muốn vu oan giá họa, đem ấn Thái Cực Cung?”

Vương Tiệm thu ấn triện tay, ánh mắt trầm xuống nàng: “Lý Mặc từ sớm ấn thất lạc, sai truy xét con cháu họ Vương từ lâu. Hơn nữa, Thái Cực Cung dám cho Lý Mặc cái cớ để tay.”

Thái t.ử Lý Mặc, bản tính như sói lang, khác với vị phụ hoàng nổi tiếng hiền nhân của . Hắn thật sự sẽ tay, thậm chí cần cơ hội, chỉ cần một cái cớ.

Giống như mũi tên b.ắ.n n.g.ự.c tổ phụ , giống như đám truy binh truy sát họ Vương, tàn nhẫn, vô tình, chút do dự.

Đường Kiều Kiều nhạt: “Vậy thì ? Bị Thái t.ử truy đuổi như ch.ó nhà tang, đầu trói để trút giận ? Họ Vương trăm năm, quả thật khí tận!”

Trong mắt Vương Tiệm lóe lên một tia đau đớn, giọng lạnh lẽo: “Tư ấn vượt quyền của Đường Nhị tiểu thư vì xuất hiện gia tổ phụ? Phủ Yến Quốc Công các ngươi liên quan đến thích khách ngày đó ?”

Đường Kiều Kiều khinh miệt: “Những câu hỏi , ngươi hỏi ? Sao dám hỏi trưởng, phụ ? Sao cầm ấn triện chất vấn , hiện giờ là Thái t.ử phi?”

“Hay là thấy , Đường Kiều Kiều, dễ bắt nạt nhất?”– bỗng nàng dừng , mỉa “Hay là trong lòng ngươi còn ấp ủ thứ tâm tư thể ?”

Dứt lời, vẻ chật vật hiện rõ trong mắt Vương Tiệm. Trong lòng Đường Kiều Kiều cũng dâng lên một nỗi chua xót.

Vương Tiệm… từng thích nàng.

Nếu , đến cầu hôn khi phụ nàng mất tin tức nơi chiến trường, phủ Yến Quốc Công chao đảo. Cũng đến mức khi nàng từ chối tự nguyện theo quân đến Lương Châu, giúp nàng tìm tung tích phụ .

Nàng kẻ vô ơn. Dù hai nhà đối địch, nàng vẫn luôn nhớ phần ân tình .

Cho đến hôm nay….Dùng thủ đoạn thế trói nàng đến đây, việc thể thiện giải.

“Nếu…” Vương Tiệm khẽ hai chữ, nhưng bỏ lửng. Đường Kiều Kiều khẽ, cũng hạ giọng:

“Nếu năm đó phụ truyền tin là mất tích nơi chiến trận…” nhịn “Ngươi là ai truyền tin giả ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-448-gio-tuyet-nghieng-thanh-ngoai-truyen-kieu-kieu-i.html.]

Sắc mặt Vương Tiệm xanh : “Muốn gán tội cho khác, cần gì lời lẽ?”

Đường Kiều Kiều lạnh. Nếu năm đó phụ nàng truyền tin mất tích chiến trường, lẽ nàng thật sự gả cho Vương Tiệm.

kẻ truyền tin chính là tổ phụ , tể tướng Vương Mậu Chiêu. Chỉ tiếc chứng cứ đủ, thêm Vương Mậu Chiêu ám sát, nên truy cứu tiếp.

“Các ngươi ác ý suy đoán như , chứng cớ mưu phản rơi tay gia tổ phụ , nên mới hạ sát thủ?” Vương Tiệm chất vấn.

Đường Kiều Kiều khinh thường hừ nhẹ: “Ngươi đáp án, nên trói Thái t.ử phi đương triều kìa!”

Vương Tiệm thu tay lưng, thẳng, ánh mắt lạnh dần: “Chỗ Đường Nhị tiểu thư, cũng sẽ hỏi.”

Sắc mặt Đường Kiều Kiều biến đổi. Vương Tiệm nàng nữa, hiệu, liền hai thị nữ bước lên. Đường Kiều Kiều nhíu mày, đợi họ đến gần tung một cước đá bay.

Nàng là con gái nhà võ, từ nhỏ tinh thông cưỡi ngựa b.ắ.n cung, thủ tự nhiên nhanh nhẹn. Trong lúc nhất thời, hai thị nữ thể áp sát.

Vương Tiệm hiệu, thêm hai bà v.ú vạm vỡ xuất hiện, từ phía khống chế nàng, ấn xuống đất, cởi một chiếc giày của nàng, vội vàng rời .

Đường Kiều Kiều lệch mặt đất, hung hằn theo bóng họ, khẽ thở dốc. Nàng vốn là mỹ nhân tuyệt sắc, một phen vùng vẫy khống chế, mái tóc mây rối loạn, áo đỏ xốc xếch, tựa tiên t.ử rơi xuống cõi trần.

Vương Tiệm bước tới, khom xuống. Đường Kiều Kiều đột ngột mặt, chằm chằm đầy hung dữ.

Thân thể khẽ run vì sợ, nhưng hề lùi , vẫn ngẩng cao chiếc cằm xinh kiêu ngạo, giống hệt như mỗi đây gặp nàng. Vương Tiệm cúi đầu tránh gương mặt rực rỡ , thấp giọng : “Ta sẽ hại nàng…” nhanh tay cởi trói cho nàng.

“Rốt cuộc ngươi gì?” – rõ là do giận sợ, thở Đường Kiều Kiều gấp gáp, bất .

Vương Tiệm hít sâu một , lùi hai bước, thản nhiên : “Nghe đại tiểu thư và nhị tiểu thư tỷ tình thâm…”

“Vô sỉ!” Đường Kiều Kiều quát lên.

Vương Tiệm bất động: “Phu thê Đông Cung, đều là lòng lang sói.”

Đường Kiều Kiều lạnh: “Ta c.h.ế.t cũng để ngươi toại nguyện!”

Bỗng nàng dậy, lao thẳng cây cột cách đó xa. Vương Tiệm thấy câu kinh hãi, thấy động tác của nàng, vội bổ tới ngăn .

Đường Kiều Kiều một phen giãy giụa hao sức, chậm hơn nửa nhịp, liền đ.â.m sầm n.g.ự.c Vương Tiệm.

Vương Tiệm thở phào một , liền cảm thấy bụng đau nhói. Cúi đầu xuống, bụng cắm một cây trâm vàng, phần đầu chim sẻ khảm mắt san hô đỏ, rực rỡ chói mắt.

Đường Kiều Kiều kiệt sức, dựa lưng cột, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng bệt đất.

Trong đại sảnh chỉ còn một tên tùy nhân gào lên lao về phía Vương Tiệm. Đường Kiều Kiều khẩy, đá Vương Tiệm một cú: “Chỉ với ngươi, cũng dám động phủ Yến Quốc Công ?”

Vương Tiệm ngã xuống, kế hoạch hôm nay dù tan vỡ, nhưng cũng đổ nát hơn nửa.

thế lực họ Vương sẽ bỏ qua nàng. Tên tùy nhân trong phòng đỏ mắt, bên ngoài đại sảnh cũng vang lên tiếng bước chân. Đường Kiều Kiều lạnh, chớp mắt tên lao về phía .

Nàng… Đường Kiều Kiều bao giờ lời vô nghĩa. Thà c.h.ế.t, cũng để toại nguyện …

“Vút!”

Tên tùy nhân lập tức khựng , theo bản năng .

Chưa kịp đầu xong, đổ xuống. Sau khi gục xuống, Đường Kiều Kiều cũng ở cửa.

Rèm trúc giật mạnh, treo dở.

Ngoài ngưỡng cửa, một nam t.ử đó. Ngược sáng, rõ gương mặt, chỉ thấy hình cao lớn thẳng tắp, khí thế hiên ngang.

Hắn hạ thấp mũi đao, chống xuống đất, thở dài một thật dài, bỗng bật .

Lúc Đường Kiều Kiều mới ý thức sự chật vật của . t.h.ả.m hại đến , cũng thấy, che giấu muộn màng chẳng còn ý nghĩa gì.Nàng vịn cây cột phía , chậm rãi dậy. Đến khi thẳng lưng, nàng mới giống như thường ngày, ngẩng cao cằm, lạnh:

“Ngươi tới gì? Ta cần ngươi cứu!”

Hắn uể oải tra đao vỏ, uể oải nàng. Đường đại tiểu thư thể để khác chờ xem trò ?

Đường Kiều Kiều nín thở, run rẩy bước một bước. Chân vẫn mềm nhũn, bước đầu tiên còn loạng choạng. Chưa kịp vững, còn ngoài cửa lướt tới mặt, vươn tay đỡ lấy nàng. Đường Kiều Kiều kiêu ngạo hất tay :

“Không cần ngươi—”

Bỗng ôm chặt lòng. Trên áo vẫn còn lạnh của gió tuyết, nhưng sát nàng khiến m.á.u trong cơ thể nàng sôi trào. Giọng khàn khàn, mang theo ý :

“Ta cứu nàng, nàng cứu —”

Những ngón tay phần vụng về chạm lên gương mặt nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo thô ráp, nhưng vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng lau vết m.á.u mặt nàng, đó ôm nàng chặt hơn, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai nàng.

“Ta suýt nữa tưởng sống nổi …”

Loading...