Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 450 – Không muộn (Phiên ngoại Dao– Tuấn)
Cập nhật lúc: 2025-12-11 04:13:09
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm Chính Nguyên thứ tư, ngày mười sáu tháng Giêng.
Hoàng hôn, bóng chiều kéo dài.
Dưới bậc điện Lưỡng Nghi, khi Lý Dao xong, cung nhân trong bẩm báo, chỉ hành lễ một cái, cung kính đáp: “Bệ hạ đang ở trong điện, Trưởng công chúa xin mời hồi phủ!”
Lý Dao hiểu: “Bệ hạ ở trong điện thì thể gặp Hoàng hậu ?” Nàng là đường tỷ của hoàng đế, cần kiêng dè như ? Không thể gặp cùng lúc cả hai ?
Cung nhân ngẩng lên, đưa cho nàng một ánh mắt đầy ẩn ý: “Bệ hạ đang cùng nương nương… nghỉ ngơi.”
Mặt Lý Dao “vèo” một cái đỏ bừng: “Vậy… quấy rầy nữa!” Nàng nhanh hai bước, bỗng đầu ,
hạ giọng hỏi: “Hoàng hậu nương nương tối nay còn ngoài ngắm đèn ?”
Vừa hỏi xong tự trả lời: “Hiểu , hiểu …” Vừa xua tay rời .
Đi một đoạn, mặt Lý Dao vẫn còn nóng.
Trời còn tối hẳn mà… Vội vàng thật đấy.
cũng thấy kỳ lạ, hoàng đế và hoàng hậu là phu thê mấy năm , mà đến hôm nay, Lý Dao mới thật sự cảm nhận , hai là phu thê, là kiểu phu thê sẽ những chuyện phu thê nên , chứ chỉ là thanh mai trúc mã dính lấy .
Có lẽ vì hoàng hậu nương nương là nàng lớn lên?
Trong lòng nàng, dường như vẫn luôn là một tiểu cô nương. Bệ hạ cũng thế, hình như vẫn còn trong ký ức..
Bỗng khựng bước. Thái t.ử ốm yếu trong ấn tượng của nàng, gương mặt của hoàng đế hiện tại.
Mà là —
“Vi thần bái kiến Trưởng công chúa.” Giọng thiếu niên mang theo ý , dịu dàng quyến luyến.
Lý Dao đột ngột ngẩng đầu. Không xa phía , thiếu niên yên lặng, dung mạo như hoa mẫu đơn, áo lục như lá, nụ mang theo một tia ngượng ngùng, đến mức còn hơn hoa.
Lý Dao , sống lưng lạnh toát, một câu chất vấn bật cần suy nghĩ: “Sao ngươi ở đây?”
Trên mặt Ngô Tuấn lộ một tia tủi : “Vi thần việc cầu kiến bệ hạ.”
Lý Dao mặt vẻ giả bộ của : “Bệ hạ rảnh gặp ngươi!”
“Vi thần quả thật việc hệ trọng gặp bệ hạ.” Trong giọng cũng mang theo vẻ oan ức.
Lý Dao lay động, lạnh giọng : “Bệ hạ để ngươi Trung Thư là ngươi việc t.ử tế, đừng tà môn ngoại đạo nữa!”
Ngô Tuấn thu vẻ tủi , khẽ bật : “Trưởng công chúa thấy vi thần tà môn nào? Lạc lối nào?”
Lý Dao liếc một cái, hừ lạnh, ngẩng đầu bước . Khi sắp lướt qua , nghiêng đầu nàng, bỗng hỏi: “Không cửa của Bình Dương quán tính là tà môn? Con đường trong quán tính là lối lệch ?”
Lý Dao lập tức đỏ mặt, trừng : “Ngươi ý gì?!”
Hắn cực kỳ dịu dàng: “Vi thần , hôm qua một sĩ t.ử đất Thục cửa Bình Dương quán—”
Sắc mặt Lý Dao đại biến.
……
Lý Dao vẫn sống tại đạo quán cải tạo từ phủ công chúa cũ, cạnh phủ Yến Quốc Công ở khu Thân Nhân, nhưng nàng sớm còn những ngày tháng xa hoa trụy lạc như .
Không đương kim hoàng đế bạc đãi nàng, mà từ khi mãn tang tiên đế, nàng Đường hoàng hậu kéo cung trâu ngựa, giúp xử lý việc nội đình.
Vì sủng ái mặt hoàng hậu, dần dần cũng những sách đem “hành quyển” đến Bình Dương quán, nhờ nàng mở đường quan. Lý Dao quá bận, bận đến mức rảnh để ý.
Cái mà Ngô Tuấn nhắc tới — sĩ t.ử Thục Châu tên Lưu Sinh đúng là một ngoại lệ, chuyện xảy tối hôm qua, lúc nàng xem đèn về nhà.
Khi , Lưu Sinh đang một đám du côn đ.á.n.h hội đồng. Vì nàng ngang qua, đám du côn đều bỏ chạy. Lưu Sinh tưởng là nàng tay cứu, lảo đảo bước tới chắp tay cúi tạ, vấp , ngã sấp năm thể đầu địa mặt nàng.
Lý Dao thấy buồn , tiện tay “nhặt” về.
Chuyện nửa đêm hôm qua, mà nhanh thế lọt tai Ngô Tuấn ?
Lý Dao thầm mắng một tiếng “tên gian thần”, xuống xe, vội vã bước Bình Dương quán.
“Lưu Sinh ?” nàng hỏi.
Người hầu đón mặt biến sắc:“Ng… Ngô xá nhân mang …”
……
Lý Dao cưỡi ngựa đến Ngô trạch thì trời lên đèn.
Trùng hợp mà cũng chẳng trùng hợp Ngô Tuấn đang ngay cửa nhà.
một . Bên cạnh một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, áo gấm cung đình may khéo, tóc buông gọn nhẹ nhàng, lông mày ánh mắt dịu dàng thanh tú, đang mỉm chuyện cùng Ngô Tuấn.
Ngô Tuấn cũng đang .
Hắn thường xuyên mỉm , đều Ngô xá nhân tính tình dễ chịu. Lý Dao nhớ rõ nụ của khi uy h.i.ế.p nàng ở hành cung, cũng từng thấy nụ của lúc bước khỏi điện Lý La, đều ngoan ngoãn vô tội như thế, khiến lạnh sống lưng.
lúc , Lý Dao nụ dành cho thiếu nữ , đặc biệt nhu hòa. Ánh mắt chuyển sang nàng, nụ sâu thêm, nhưng cũng lạnh lẽo hơn vài phần.
“Trưởng công chúa điện hạ …” mỉm chào.
Thiếu nữ cũng thấy Lý Dao, dịu dàng hành lễ: “Thuận Ninh bái kiến cô mẫu.”
Thuận Ninh công chúa Từ Phi là nghĩa nữ của đương kim đế hậu. Lý Dao cũng quen Từ Phi, hai , một Đường hoàng hậu túm quản việc nội đình, một giữ bên cạnh văn thư, ngày thường qua nhiều. Lý Dao tự nhận là trưởng bối, nên khi chuyện với Từ Phi luôn vẻ hiền từ:
“A Phi ở đây? Hoàng hậu nương nương dặn dò gì ?”
Không đúng mà? Đường hoàng hậu hôm nay cả ngày đều lộ mặt cơ mà!
Từ Phi lắc đầu, đáp: “Có vài điều nghi hoặc, tới thỉnh giáo Ngô xá nhân.”
Ngô Tuấn đáp bằng nụ ngượng ngùng: “Không dám nhận chữ ‘thỉnh giáo’, quận chúa hỏi, tự nhiên trả lời hết sức.”
Lý Dao: Hừ!
Đợi Từ Phi , Lý Dao liền sầm mặt: “Thuận Ninh là hoàng hậu coi trọng, ngươi tránh xa nàng !”
Trong mắt Ngô Tuấn lóe lên một tia sáng mơ hồ, hỏi: “Trưởng công chúa mong là xa tới mức nào?”
Sao là nàng mong?
Lý Dao nghiêm mặt : “Xa bao nhiêu cũng , đừng hư nghĩa nữ mà hoàng hậu yêu quý!”
Ngô Tuấn “ồ” một tiếng, nhạt: “Trong mắt Trưởng công chúa, vi thần đáng tin đến ?”
Lý Dao mặt : “Lưu Sinh ?”
Ngô Tuấn ngẩn : “Lưu Sinh nào?”
Lý Dao trừng : “Ngươi còn giả vờ!”
Ngô Tuấn mơ hồ kèm theo chút tủi :“Vi thần Trưởng công chúa Lưu Sinh nào? Là của Quốc T.ử Giám —”
“Chính là tên sĩ t.ử đất Thục mà ngươi mang khỏi Bình Dương quán!”
Ngô Tuấn bừng tỉnh: “À, hóa họ Lưu!”
“Người !”
“Đi .”
“Đi ?”
Ngô Tuấn gật đầu: “Lưu Sinh theo lời mời của vi thần, trò chuyện đôi câu, liền rời .”
Lý Dao tin: “Hắn quen với ngươi, nhà ngươi, còn trò chuyện?”
Ngô Tuấn mỉm : “Hắn cũng quen với Trưởng công chúa? Vậy mà những Bình Dương quán, còn ở một đêm, đủ thấy là cửa nào cũng .”
Lý Dao rùng .
Trước cũng từng những kẻ tà môn ngoại đạo trộn Bình Dương quán, mưu cầu đường thăng tiến từ nàng, đó tất cả đều lặng lẽ biến mất khỏi kinh thành.
Trong đó còn vài viên quan trẻ tuổi…
“Rốt cuộc ngươi giấu Lưu Sinh ở !” Lý Dao gấp giận, “Hôm nay ngươi giao , chúng thỉnh hoàng hậu nương nương chủ!”
Ngô Tuấn thu nụ , lặng lẽ nàng một lúc, , nghiêng nhường cánh cửa lớn: “Nếu Trưởng công chúa tin, thể lục soát.”
Hắn như , Lý Dao do dự. Vừa do dự một cái, cổ tay nắm lấy.
“Sao? Không dám ?” Giọng âm u, ý tới đáy mắt.
Cuối cùng, Lý Dao vẫn kéo trong.
Thật nàng cũng thể cự tuyệt, nhưng lòng hiếu kỳ bỗng trỗi dậy, khiến nàng nửa đẩy nửa kéo mà bước theo. Đi bao lâu thì dừng , vì tới tận cùng.
Lý Dao lớn chừng , đầu tiên thấy một tòa trạch viện nhỏ như . Trước cũng chỉ ba nếp nhà, sân giữa rộng nhất cũng chỉ sâu chừng mười bước, vòng qua sảnh bốn mặt thông thoáng, liền đến hậu trạch.
Sân còn bé hơn, bé đến mức tồi tàn.
Sao thể?
Là biểu của thiên tử, ngay cả hoàng hậu nhắc đến cũng đầy ý che chở, sống sa sút như ?
“… Chính phòng để ở, đông sương để chứa đồ, tây sương bỏ trống —” Ngô Tuấn theo nàng, chậm rãi giới thiệu từng nơi, cuối cùng còn hỏi, “Trưởng công chúa lục soát kỹ hơn ?”
Lý Dao mím môi, hỏi: “Sao thắp đèn?”
Đêm nay là đêm mười sáu tháng Giêng, khắp thành hoa đăng sáng như ban ngày. Nơi lấy nửa ngọn đèn.
Chỉ ánh trăng như nước, soi mặt đất trắng như sương.
“Thắp đèn gì?” Ngô Tuấn khẽ , lướt qua bên nàng.
Phía là cánh cửa phòng rộng mở, bên trong đen kịt một mảnh, như một hố sâu đáy. Lý Dao vô thức gọi , nhưng cuối cùng thốt . Đây là nơi sinh hoạt, gì mà thể ?
Hắn bước qua ngưỡng cửa, nhanh…
… ngay cả vạt áo cũng bóng tối nuốt chửng.
“Năm đó còn ở chỗ Nhạc Sinh mỗi Nhan Bác tới, đều bắt trong chỗ tối, ở nơi ánh đèn chiếu tới, như mới là an nhất.”
Giọng Ngô Tuấn u u mà mơ hồ vang lên từ trong bóng tối.
Lý Dao nên lời, vô thức bước gần mảng tối . Vụ án của Nhan Bác năm đó từng khiến kinh thành chấn động, ngay cả nàng từng nhốt trong thâm cung –cũng qua.
Lễ bộ lang trung Nhan Bác, tôn t.ử của Thái phó Nhan, trưởng t.ử Lễ bộ thượng thư Nhan Việt Tân, phò mã của Nhữ Nam công chúa. Đồng thời, cũng là tên cầm thú ngược đãi đến c.h.ế.t ba sĩ t.ử nghèo.
Nhạc Sinh chính là một trong ba Nhan Bác giam giữ hành hạ. Mà Ngô Tuấn, là tiểu đồng bên cạnh Nhạc Sinh năm đó.
Hắn tận mắt chứng kiến bi kịch của Nhạc Sinh, cũng nhiều năm tự chứng, vạch tội Nhan Bác. Không ai đứa trẻ xinh năm đó sống qua những ngày tháng thế nào.
“Ta thích những nơi đèn, như thấy , mà thấy …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-450-khong-muon-phien-ngoai-dao-tuan.html.]
Một đốm lửa bỗng nhiên bùng lên.
Lý Dao giật , vô thức lùi một bước. Trong ánh sáng mờ, Ngô Tuấn đang cúi , nâng ngọn lửa lên tim đèn.
Sau đó, ánh đèn sáng tràn khắp phòng. Hắn thẳng dậy, xoay mặt Lý Dao đang ở ngoài cửa, khẽ mỉm : “Tỷ sợ ?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Một tiếng “ tỷ” khiến tim Lý Dao run lên. Dưới ánh đèn vàng mờ, thiếu niên đôi mày mắt diễm lệ, nhất thời gợi dáng vẻ vị “Thái tử” hoa mỹ mà âm u năm xưa trong hành cung.
Nàng thật sự sợ.
Sợ độc ý ẩn trong nụ của , càng sợ vẻ mê hoặc diễm lệ nơi khóe mắt, như kéo rơi vực sâu vạn kiếp thể cứu.
“ Tỷ thể lục soát .” Hắn , đưa tay động tác mời.
Lý Dao ở cửa, nhưng vẫn ngạnh cổ cãi: “Bao giờ lục soát?”
Hắn gật đầu: “Quả thật cần thiết. Trong phòng của A Ngô, từ đến nay chỉ tỷ từng , tuyệt đối thể giấu nam nhân.”
Mặt Lý Dao nóng lên: “Năm đó hoàng hậu cướp phủ Thái tử, chẳng lẽ từng phòng của ngươi ?”
Ngô Tuấn khẽ than, lắc đầu: “Đó đều là chuyện bệ hạ , tỷ như là hại c.h.ế.t ?”
Lý Dao im lặng.
Ngô Tuấn chậm rãi tới mặt nàng, bên ngưỡng cửa, cúi đầu xuống. Dung mạo xinh , trông vẫn nhỏ tuổi, nhưng bất tri bất giác cao lớn hơn nhiều.
Trước Lý Dao luôn cảm thấy áp lực khi đối diện , lúc ánh mắt từ cao ép xuống, càng khiến lòng nàng hoảng loạn hơn.
Nàng cố ép lui ý lùi bước trong lòng, giả vờ quanh, chất vấn: “Rốt cuộc ngươi gì Lưu Sinh?”
Ngu Tuấn khẽ : “Bình Dương quán là nơi ở của Trưởng công chúa, Lưu Sinh chẳng qua là một dân lương thiện, A Ngô đức hạnh gì mà thể mang từ Bình Dương quán?”
Lý Dao hừ lạnh: “Lưu Sinh đầu tiên.”
“Lưu Sinh đúng là do mời, tự nguyện nhà , tự rời . Về phần , A Ngô thực sự . Dù tỷ thỉnh hoàng hậu nương nương chủ, A Ngô cũng chỉ thể trả lời như .”
Hắn khẽ thở dài u ám, “Chẳng lẽ tỷ chán ghét đến , một chút cũng chịu tin ?”
Lý Dao né tránh ánh mắt : “Không .”
“ Tỷ sợ ?”
Sợ ? Lý Dao cũng rõ, lẽ… một chút.
“Là vì cái c.h.ế.t của Thục mỹ nhân?”
Lý Dao khẽ khựng , nhớ tới buổi hoàng hôn đổi thứ. Nàng tin tiên đế ám sát, chạy như điên tới điện Lý La, thấy ung dung bước từ trong đó.
Sau đó, liền Thục thị kẻ hành thích sợ tội tự vẫn.
Nàng sợ ? Lý Dao lắc đầu.
“Vậy… vì tỷ cứ luôn trốn tránh ?”
Hắn cúi đầu, chậm rãi áp sát, ngón tay khẽ vuốt bên tóc mai và má nàng. “Rõ ràng khi về kinh thành, tỷ còn liều mạng tới cứu , về thèm để ý nữa?”
Giọng dịu dàng, lúc mang theo ủy khuất, đủ mềm lòng. Lý Dao khỏi nhớ tới những ngày tháng sớm tối ở bên .
Thiếu niên lớp hoa phục, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, khi chuyện với nàng, giọng điệu mềm mại nhu thuận, mang theo chút lệ thuộc như trẻ con. Sao nàng thể ngờ về ?
Ngày đó, ánh tà dương, bên khóm mẫu đơn. Thiếu niên mềm như xương tựa cổ nàng, khẽ hít nhẹ, thở nóng hổi quanh quẩn, giống hệt lúc …
“ Tỷ còn nhớ, khi chúng ở hành cung —”
Lý Dao hai chữ “hành cung” liền như điện giật, “chát” một tiếng đ.á.n.h rơi tay : “Ta tỷ tỷ của ngươi!”
Không gian yên lặng trong chớp mắt. Ngay lúc Lý Dao định bỏ chạy, khẽ , kéo nàng lòng, ép sát nàng lên khung cửa: “Ngươi đương nhiên tỷ , vẫn luôn mà!”
Lý Dao giãy giụa một chút, bỗng đỏ hoe mắt. Hắn luôn , nhưng nàng thì !
Hắn nên thể chút gánh nặng mà trêu đùa nàng, dụ dỗ nàng, từng nghĩ tới cảm nhận của nàng ?
“ Tỷ tỷ”
“Ta tỷ của ngươi!”
“ Dao Dao là oán lừa nàng ?” Hắn thuận nước đẩy thuyền.
Lý Dao mặt , cứng nhắc đáp: “Không dám!”
“Là A Ngô hiểu chuyện, A Dao thể tha ?”
Ngữ điệu mềm mại như tơ, mê hoặc lòng . Lý Dao c.ắ.n môi, cố để những tâm sự chôn sâu bao năm một câu khẽ khàng phá vỡ.
“Ta luôn ghen tỵ với bệ hạ. Người thiếu niên vẻ nguy hiểm, nhưng luôn tiểu nữ Đường gia hết lòng thiên vị, A Dao thật lòng thương xót thế của y. Còn , chẳng gì cả…”
Âm thanh trầm xuống, đôi môi ấm áp lướt qua làn da tai nàng. Lý Dao rùng né tránh, đ.â.m lòng bàn tay chờ sẵn của từ lâu. Bàn tay nâng gương mặt nàng lên, từng chút, từng chút xoay về phía .
“Ở hành cung, ngày đêm đều nghĩ… nghĩ cướp ‘A tỷ’ của kẻ khác về…”
Như thăm dò, nhẹ chạm nơi khóe môi. Ngứa nhè nhẹ, khơi dậy trống trong đáy lòng.
“Từ nay chỉ ở bên một , chỉ gọi tên …”
Đầu lưỡi lướt qua, như đang nếm thử thứ gì đó.
“Trong mắt, trong lòng… đều chỉ …”
Từng tấc xâm lấn, từng sợi câu móc. Lý Dao cố gắng giãy một chút lý trí, định nhớ mục đích ban đầu của : “Lưu …”
Hắn đột ngột dừng , trán kề môi nàng, khẽ : “A tỷ còn nhắc tới khác, thật sự sẽ phát điên.”
Cảm giác dừng nửa chừng, ngay cả Lý Dao cũng thấy khó chịu, vô thức đưa tay đặt lên đôi tay đang giam giữ eo của , đầu óc chút hỗn loạn: “Điên? Điên cái gì?”
Hắn khẽ một tiếng.
Bóng tối nữa bao trùm xuống nàng, ánh nến rung lên dữ dội, khiến từng tấc trong tầm mắt nàng đều vỡ vụn hỗn loạn…
…
Ngày hôm , khi Lý Dao cung, gần tới giờ Ngọ. Giờ đây nàng quản việc lục cung, phía xem như ai giám sát, nên cũng chẳng lo sẽ ai phát hiện trễ.
Thế nhưng, đúng lúc nàng mang theo chút chột , phần ỷ thế bước điện Lập Chính, thì thấy cung nữ của Đường hoàng hậu cửa điện.
“Trưởng công chúa tới !” Tiếng thông báo quá mức lanh lợi của cung nữ chặn khả năng Lý Dao lén chuồn .
Nàng cứng đầu da bước điện Lập Chính. Đường hoàng hậu dường như hôm qua nghỉ ngơi đủ, lười biếng tựa nghiêng bên thư án, một tay chống gò má như hoa đào, tay còn thong thả gì đó.
Nhìn thấy nàng bước , hoàng hậu cầm bút quan sát nàng một lúc, chép miệng : “Dù là Trưởng công chúa, cũng thể bẩn thanh môn đạo gia nhé?”
Lý Dao giật lảo đảo, hổ phản bác: “Ngươi… ngươi nhảm gì thế!”
“Ồ?” Hoàng hậu Đường nghĩ ngợi một lát, “Nếu ngươi ép buộc, thì đúng là nhảm.”
Sắc mặt Lý Dao lúc đỏ lúc trắng. Đương nhiên… cũng ép buộc…
Đường Hoàng hậu thở dài:
“Chuyện của ngươi mà, tuy quan hệ của chúng , ngươi là biểu tỷ của bệ hạ, nhưng đạo môn vô tội, cũng thể vì tình riêng mà bao che, đúng ?” Vừa , nàng cuộn trục án , ném cho Lý Dao.
Lý Dao nhận lấy, mở .
Là dụ lệnh của hoàng hậu. Lệnh nàng tục, đổi phong hiệu thành Trưởng công chúa Sở Quốc.
Không nhắc thêm điều gì khác. Lý Dao lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Còn khi nào cho ngươi danh phận, tự ngươi xem mà !”
Hoàng hậu Đường dậy, vươn vai. Thấy nàng định , Lý Dao do dự hỏi: “Nương nương từng đến nhà họ Ngô ?”
Đường Hoàng hậu chớp chớp mắt: “Ngươi cái căn nhà nát ở ngõ Tuyên Hóa ?”
Lý Dao gì, nhưng trong mắt lộ bất mãn. Ngươi cũng là nhỏ nát, cho đổi sang cái hơn?
Đường Hoàng hậu bất lực : “Đó là nhà tự thuê, nhà cũ họ Ngô sớm trả cho , tự ở thì trách ai?”
Nghiêng đầu nghĩ một lát, nàng : “Có khi đang giả đáng thương với ai đó chứ?”
Lý Dao: …
…
“Ngươi đại trạch viện, ở?” Lúc khỏi cung gặp Ngô Tuấn, Lý Dao hỏi thẳng.
Ngô Tuấn ngẩn , gương mặt trắng nõn ửng đỏ: “Ta ở một trong nhà lớn thế, lúc nào cũng thấy trống trải đến lạnh .”
Lý Dao: …
Dù đang giả đáng thương, nhưng nghĩ đến cảnh một nhốt trong căn phòng tối tăm chật hẹp…
“Bệ hạ và nương nương chẳng ban cho ngươi nhiều tài vật ? Sao thấy?” Lý Dao mặt lạnh hỏi. Uổng công nàng còn tưởng đế hậu keo kiệt, suýt hoàng hậu cho!
“Tài vật … đều để dành sính lễ rước tân nương ,” Ngô Tuấn một tiếng, ánh mắt xoay chuyển, “Trưởng công chúa xem ?”
Lý Dao tiền đồ liền đỏ mặt.
“Không !”
“Cộp cộp” trèo lên xe.
Xe ngựa lăn bánh, Lý Dao ghé tai động tĩnh bên ngoài. Không nhịn vén rèm xe lên một khe nhỏ, quả nhiên, bên cạnh xe một theo.
Dây cương lỏng lẻo đặt trong tay , nụ nơi khóe môi nhẹ nhõm vui vẻ nên lời. Lý Dao ngẩn một lúc, đột nhiên kéo phăng rèm, đối diện ánh mắt mỉm của .
Lý Dao hít sâu một , : “Năm đó ngươi Đại Lý Tự, là …”
Mới nửa câu cắt ngang: “Ta .”
Lý Dao sững .
Hắn … Hắn năm đó là nàng ngăn cản điều sang Đại Lý Tự?
“Hoàng hậu nương nương , cho rằng căn cơ còn nông, tính tình cũng , hy vọng một nắm hình ngục, sợ trở thành loại quan tàn khốc sợ hãi khinh ghét…”
Trong mắt ý càng đậm, vui vẻ thuần túy đến lạ.
“Ngươi thích Đại Lý Tự, cũng chẳng còn nữa—”
“Tỷ , thấy ngoan ngoãn ?”
Lý Dao , chỉ cảm thấy vô liêm sỉ, thể nổi, hừ lạnh một tiếng. “Thế thì, tỷ nể mặt, đến nhà xem tài vật ?”
———
(Ngoại truyện suýt quên mất phần Bình Dương, phía xác định còn 3 phiên ngoại nữa, của Đường T.ử Khiêm, Tần Thiên gì, lẽ , câu chuyện của Ngụy Tùy trong đầu, nhưng chắc vì là BE)