Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 452: Lương Châu – Ngoại truyện Đường Tử Khiêm (I)

Cập nhật lúc: 2025-12-11 12:49:32
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm Chánh Nguyên nguyên niên, tháng tư. Tả Vệ tướng quân Đường T.ử Khiêm điều nhiệm Đô đốc Lương Châu.

Tháng tư ở Thổ Cốc Hồn chỉ chớm thở của mùa xuân. Giữa khe đá, trong lớp sỏi cát, vài nhúm cỏ non trỗi dậy, từng mảng xanh thưa thớt kéo dài đến tận chân trời.

Đứng lầu thành Vật Sỉ Vương Thành trông về phương xa núi tuyết, hồ biếc, như đúc thành đường chân trời.

“... Nguyện theo đại công t.ử trú quân bên hồ Thanh Hải, chăn ngựa ngoài thành Vương…”

Giọng thiếu nữ từng tràn đầy mơ ước, thoảng như từ chân trời vọng đến, như ngay sát bên tai. Nếu nàng vẫn còn sống… thì giờ sẽ ?

Mỗi nghĩ đến đây, trong lòng chỉ còn một màn sương mù mịt.

“Ngươi vui ?” Một giọng nữ mềm mại, mang theo chút nghi hoặc, đột ngột phá tan lớp sương.

Ánh mắt Đường T.ử Khiêm sắc . Hắn rút đoản đao bên hông, tung nhào tới cột cờ cách đó mấy chục bước.

“Ê—!”

Trong tiếng kêu kinh hãi, từ đỉnh cột cờ rơi xuống một cục trắng mềm mềm.

Như một đám mây. Đợi chạm đất, “đám mây” bật mở là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, dáng mảnh mai, bạch y phiêu dật.

Vừa tiếp đất, nàng binh sĩ vây thành vòng tròn.

Trong tay nàng còn cầm đoản đao mà Đường T.ử Khiêm ném . Đôi mày thanh tú chau : “Ngươi hung dữ như gì? Nếu đỡ , rơi xuống lỡ đ.â.m trúng binh lính giữ thành thì ?”

Đường T.ử Khiêm lạnh lùng nàng: “Cho phép ngươi lên đây ?”

“Ta tự lên.” Nàng trả lời quang minh chính đại.

“Lên để thám thính quân tình?”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nàng chớp mắt vô tội, còn oan ức: “Nếu định thám thính, chẳng lên tiếng để ngươi phát hiện !”

Câu cũng lý.

“Thành lầu là trọng địa quân doanh. Ngươi lên đây gì?” Đường T.ử Khiêm hỏi.

Nàng ngại ngùng: “Ta thấy ngươi lên đây… nên theo.”

Khóe môi Đường T.ử Khiêm cong: “Bắt .”

Mũi đao lập tức áp sát, chút lưu tình.

Thiếu nữ váy trắng bĩu môi tỏ vẻ ấm ức. Tay nàng nâng đoản đao, vòng eo mềm mại xoay nhẹ, chỉ trong chớp mắt, nhóm thị vệ vây nàng đều đ.á.n.h bật ngoài.

Vạt váy như hoa nở rũ xuống mềm mại, nàng vẫn nguyên chỗ cũ, sạch sẽ, thanh khiết như sương tuyết. Nghiêm túc giải thích:

“Ta thật sự ác ý. Nếu , những thị vệ của ngươi đ.á.n.h ..” Nàng liếc Đường T.ử Khiêm một cái, thấy ngượng: “Ngay cả ngươi… cũng đ.á.n.h …”

Đây đầu bọn họ giao thủ. Tới lúc , ngay cả Đường T.ử Khiêm cũng tin lời nàng .

Bên cạnh , kể cả chính một ai là đối thủ của cô gái . Chỉ cần nàng , thể tránh khỏi sự phát hiện.

, rõ ràng là nàng cố ý xuất hiện.

Một tháng , khi Đường T.ử Khiêm nhận nhiệm vụ Đô đốc Lương Châu, đó đến thành Vật Phỉ. Bộ tộc Thổ Cốc Hồn Lý Mặc đích dẫn quân san bằng, diệt sạch còn một mống. Mà Lý Mặc là loại chỉ g.i.ế.c chứ chẳng buồn chôn, diệt xong là bỏ ngay.

Đường T.ử Khiêm tiếp nhận chức Đô đốc Lương Châu, việc đầu tiên của chính là tiếp quản và quản lý thành Vật Phỉ Vương.

Ngày binh lính tiến hoàng cung, đám nô bộc cũ ai là run rẩy sợ hãi, chỉ một mặt mũi bê bết tro bụi ngơ ngác bên bồn hoa, ngẩng mặt với ánh mắt ngây ngẩn.

Đường T.ử Khiêm chỉ cho rằng nàng là một nữ tỳ chăm hoa bình thường; cũng quen thuộc ánh mắt si mê của phụ nữ, nên chẳng để tâm. Nào ngờ từ ngày đó, nàng cứ bám lấy .

Hắn đến , nàng theo đến đó. Khinh công của nàng nhẹ như quỷ mị, chẳng kém gì ám vệ bên cạnh Lý Mặc.

Nàng tự xưng là đất Sở, tên là Lộ Nguyên.

Một cô gái đất Sở, trồng hoa trong cung Thổ Cốc Hồn?

“Ta trồng hoa bình thường!” Lộ Nguyên khí thế , còn chân thành mời Đường T.ử Khiêm đến xem hoa viên nàng chăm.

Hắn , khiến nàng tức đến mức quyết giới thiệu nữa. Giận một ngày, nàng trở về trạng thái thần xuất quỷ một bám theo .

Đường T.ử Khiêm từng thử bắt nàng, nhưng thật sự bắt nổi. Hơn nữa quan sát nhiều ngày, xác suất nàng là gián điệp dường như thấp.

Giống như nàng nếu thăm dò quân tình, cần mỗi đều tự phát tiếng động để phát hiện?

Nếu là cố ý tiếp cận

Khi thành Thạch Bảo, Đường T.ử Khiêm vô thức ngoảnh đầu về hướng Vật Phỉ Vương Thành. Nếu thật là vì tiếp cận , thì cũng chỉ phí công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-452-luong-chau-ngoai-truyen-duong-tu-khiem-i.html.]

Đợi nơi đó chỉnh đốn xong xuôi, cũng trở về đô đốc phủ Lương Châu đóng giữ.

“Đóng quân bên bờ Thanh Hải, chăn ngựa nơi ngoại ô Vương Thành.”

Lời hứa đó… đều thất hứa cả .

“Ngươi đang tìm ?”

Đường T.ử Khiêm ngẩng đầu, liền thấy gốc cây lớn phía xa, thiếu nữ áo trắng đó, mỉm cong mắt vẫy tay với .

Bên cạnh chân nàng còn đặt một cái giỏ lớn phủ vải đen, rõ bên trong là gì.

Thấy ánh mắt rơi lên cái giỏ, Lộ Nguyên liền giới thiệu : “Đây đều là những thứ trồng trong hoàng cung, , mang theo hết!”

Đường T.ử Khiêm thu hồi tầm mắt, ngang qua nàng, liếc thêm.

Giọng mềm mại của nàng vẫn ríu rít lưng: “Ngươi ? Ta ngươi là Đô đốc Lương Châu, là định về Lương Châu ? Sao còn trẻ thế mà Đô đốc ? Trước đây từng gặp một Đô đốc, râu trắng cả …”

“A Mộc khai cung mấy kẻ, đều khai hết, còn c.ắ.n mấy tên dư đảng,” A Kim hạ giọng, “Đại công tử, còn về Lộ Nguyên…”

Đường T.ử Khiêm ngọn đèn, gì.

“Lương Châu giống Vật Phỉ, Đô đốc phủ càng là nơi quân cơ qua , phận Lộ Nguyên mơ hồ, giữ nàng e sẽ thành hoạ.” A Kim .

Đường T.ử Khiêm cúi mắt: “Lộ Nguyên hiện ở ?”

“Ở Tây Uyển.”

Đường T.ử Khiêm liếc một cái, ánh mắt sâu lường . A Kim cúi thấp đầu.

Đường T.ử Khiêm bật , dậy vỗ vai : “Gọi Lộ Nguyên đến.”

Lộ Nguyên đến vội. Trên tay áo và vạt váy trắng vết bùn, khuôn mặt trắng trẻo quệt một dấu bàn tay bẩn, đôi mắt trong trẻo như suối núi tràn đầy vui mừng, chút ngốc.

Đường T.ử Khiêm khoanh tay tựa cột hành lang, : “Sao lúc nào cũng mặc đồ trắng? Không sợ bẩn ?”

Đây là đầu tiên nàng thấy như , lười biếng mà xen chút tà khí. Hắn vốn tuấn mỹ hơn , kiểu , quả như yêu nghiệt câu hồn đoạt phách.

Lộ Nguyên đỏ mặt bừng, chuyện lắp bắp: “T-, bảo… mặc đồ trắng… dính bẩn thì cái thấy ngay…”

Đường T.ử Khiêm nhướng mày, tựa như khuyến khích nàng tiếp. Tim nàng đập thình thịch, thẹn thùng đáp:

“Từ nhỏ thích trồng hoa cỏ, bẩn quần áo, cho mặc đồ trắng để nhắc tự giữ .”

Đường T.ử Khiêm nàng từ xuống : “Ta chẳng thấy ngươi tự giữ chút nào.”

Lộ Nguyên mặt càng đỏ, đầu trở nên rụt rè.

“Ngươi trồng hoa trong phủ của ?” Đường T.ử Khiêm hỏi như chuyện thường ngày.

Lộ Nguyên gật đầu liên tục, phần hưng phấn: “Ta tìm một mảnh đất ở hướng tây bắc, thích hợp trồng tửu tâm nhuỵ của !”

Mắt nàng sáng long lanh, “Tửu tâm nhuỵ đó! Đợi chúng nở hoa, sẽ tặng hết cho ngươi!”

Đường T.ử Khiêm nhạt, ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Lộ Nguyên ngoan vô cùng, gần như chạy nhỏ tới mặt . Đường T.ử Khiêm thẳng, đưa tay về phía mặt nàng. Lộ Nguyên ngẩn , theo bản năng ngửa đầu né.

“Đừng động.” Hắn thấp giọng.

Nàng liền yên như tượng, ngơ ngác bàn tay .

Đường T.ử Khiêm sinh mang khí chất quý công tử, cả ngón tay cũng thon dài trắng trẻo, đốt xương rõ ràng, đến mê . Bàn tay cong , chạm lên gò má nàng.

Khoảnh khắc đó, Lộ Nguyên cảm giác tê dại, chỉ nơi chạm là nhạy cảm đến mức c.h.ế.t.

“Sao mặt cũng dính bùn?” Hắn lười nhác , đầu ngón tay khẽ cọ lên má nàng, bật đầy hứng thú: “Lau sạch .”

“Không, …” Lộ Nguyên vội .

Đường T.ử Khiêm “ồ” một tiếng, ngón tay theo đó trượt xuống, kẹp lấy cằm nàng, nhẹ kéo gần . Trong mắt Lộ Nguyên thoáng lên vẻ hoảng hốt, theo bản năng lùi về .

Không ngờ eo siết chặt, cả nàng đập mạnh lồng n.g.ự.c . Khoảnh khắc hỗn loạn trôi qua, Lộ Nguyên cứng đờ , thở dài, ủy ủy khuất khuất Đường T.ử Khiêm khi thả nàng .

Đường T.ử Khiêm nhận lấy chiếc khăn mà thị tòng đưa, cúi đầu lau ngón tay.

“Trói .” Hắn nhàn nhạt lệnh.

Không thèm thêm một nào Lộ Nguyên lúc thể cử động nữa.

Loading...