Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 455 – Lương Châu – Ngoại truyện Đường Tử Khiêm (IX)
Cập nhật lúc: 2025-12-11 12:51:15
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù Lộ Nguyên ăn quả mộc lan, nhưng nàng vẫn cực kỳ, cực kỳ tức giận, giận đến mức suốt một thời gian dài thèm xuất hiện mặt Đường T.ử Khiêm.
Có một , từ trong rừng mộc lan , Đường T.ử Khiêm thấy nàng đang tưới nước trong ruộng hoa. Lộ cô nương võ nghệ cao cường, lập tức phát hiện . Nàng ngẩng đầu liếc một cái, cúi xuống tức tối, chỉ để cho thấy đỉnh đầu đen nhánh.
Đường T.ử Khiêm chỉ rời .
Mùa đông đến, Đô đốc phủ đón hai vị khách. Đô đốc phủ hiếm khi khách.
Không ai đến bái phỏng, mà là thể bước cửa phủ thì ít, chủ nhân đích tiếp đãi càng hiếm đến mức đếm đầu ngón tay.
Khi Đường T.ử Khiêm chính đường chờ khách, bên tai bỗng một tiếng xích sắt leng keng khẽ. Hắn liếc mắt qua, khóe mái hiên phủ đầy nửa vốc tuyết. Hệt như con sóc ngọn cây lướt qua: chẳng thấy bóng, chỉ thấy dấu.
Lúc , gia nhân mời khách .
Khách gồm một nam một nữ, nhưng bất kể là ai, ánh mắt đều chỉ dừng nam t.ử .
Áo trắng, trâm trúc, phong thái thanh khiết như tiên nhân hạ thế. Đường T.ử Khiêm đang định mở lời hành lễ thì …
“ Bộp”
Hắn nghiêng mắt sang: ngay chỗ mái hiên dính nửa vốc tuyết , một cục… … rơi thẳng xuống..
“Cô cũng thật mất mặt đấy?” Đường T.ử Khiêm mà như như .
Lộ Nguyên vùi đầu bới đất, dám phản bác.
“Sao nào? Nhìn đến ngẩn luôn hả?” Hắn hỏi.
Lộ Nguyên cúi đầu thấp hơn nữa. Thì… đúng là… ngẩn…
Đường T.ử Khiêm xổm mặt nàng, nghiêng đầu : “Có là ai ?”
Lộ Nguyên dụ, hé một mắt lên: “Ai ?”
Mắt Đường T.ử Khiêm khẽ nheo , khóe môi cong lên nét tà khí: “Cầu xin ! Cầu thì !”
Lộ Nguyên giận c.h.ế.t! Lại trêu nàng!
“Ta tự hỏi!” Nàng phẫn nộ dậy, nhưng đề phòng giẫm lên đoạn xích giữa hai vòng chân, suýt nữa ngã sấp xuống.
Lộ Nguyên tức đến bật quạu: “Sao ngươi thể xa đến thế!”
Hắn híp mắt hỏi: “Ta hơn hơn?”
Lộ Nguyên trừng mắt : “Ta ngươi suốt nửa năm , còn phong thái của vị lang quân từng gặp bao giờ!”
Nụ mặt khựng một thoáng, đó thong thả lên, phủi tay áo, mỉm : “Vậy cô mời vị lang quân mở khóa chân cho cô nhé?”
Lộ Nguyên lập tức chuyển giận thành vui: “Hắn chìa khóa ?”
“… Nhà chìa khóa ?” Oanh Oanh kinh ngạc hỏi.
Oanh Oanh là một trong hai vị khách đến đô đốc phủ. Người còn , vị công t.ử mang khí chất như tiên giáng trần tên là Văn Nhân Gia.
Hôm , Lộ Nguyên chỉ mải Văn Nhân Gia, nên chẳng để ý mấy đến Oanh Oanh dung mạo bình thường. Không ngờ hôm nay Oanh Oanh xuất hiện trong rừng mọc lan, thế là hai gặp .
Tuy Oanh Oanh , nhưng giọng thì vô cùng êm tai, trong trẻo như tiếng oanh líu lo, dịu dàng ôn hòa. Lộ Nguyên lập tức cảm tình, nhiệt tình mời nàng đến thăm vườn hoa của .
Hai mới chuyện mấy câu, đề tài chuyển đến cái xiềng nơi chân Lộ Nguyên.
“Không chìa khóa? Rõ ràng Đường T.ử Khiêm thể nhờ công t.ử nhà cô mở giúp mà?” Lộ Nguyên mơ hồ.
Ngay đó nàng tức giận bật lên: “Hừ! Lại lừa !”
Oanh Oanh cúi đầu xem xét xiềng khóa một lúc : “Cái khóa …”
“Sao thế?” Lộ Nguyên căng thẳng hỏi. Đường T.ử Khiêm chẳng lẽ giở trò gì?
“Ta… một chút về cơ quan và khóa…” Oanh Oanh ngượng ngùng , “Có lẽ thể mở .”
A… cái … Hai cô gái tròn mắt .
“Như … ?” Lộ Nguyên hỏi.
Oanh Oanh cũng chắc: “Hay là hỏi ý đô đốc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-455-luong-chau-ngoai-truyen-duong-tu-khiem-ix.html.]
“ đúng!” Lộ Nguyên gật đầu lia lịa.
Rồi hai . Nếu Đường T.ử Khiêm chịu cho mở, thì đến lượt Oanh Oanh ?
“Thôi bỏ !” Lộ Nguyên kéo xích khóa , “Đường T.ử Khiêm quyền cao chức trọng, hoàng hậu, chúng trêu nổi !” Nói mà giận đến nghiến răng.
Oanh Oanh nàng một lúc, cái xiềng chân: “Đô đốc Đường khóa cô?”
Lộ Nguyên lắc lắc sợi xích, lầu bầu: “Hắn bắt nạt !”
Oanh Oanh do dự, nhỏ giọng: “Nếu cô oan ức, thể tâu lên hoàng hậu giúp cô.”
Lộ Nguyên giật : “Hoàng hậu chẳng là của Đường T.ử Khiêm ?”
“Hoàng hậu nương nương thương nữ t.ử lắm. Nếu đô đốc thật sự bắt nạt cô, nương nương chắc chắn sẽ giúp!” Oanh Oanh chắc như đinh đóng cột.
Lộ Nguyên sững một lúc, mặt bỗng đỏ lên, ngập ngừng: “Cũng… cũng đến mức quá đáng như …”
Nàng cúi đầu cái xiềng. Không mở . Cũng . Cũng chẳng … nàng thật sự ghét .
Và cũng chẳng … nàng thật sự mở cái xiềng đang trói …
“Cô gái xem cũng thật lòng mở cái xiềng.” Văn Nhân Gia hai cô gái trong vườn hoa, mỉm .
Một cô gái thể leo lên tận mái chính điện của đô đốc phủ, cho dù mang xiềng nữa, cũng chẳng giống hành hạ. Đường T.ử Khiêm bật khẽ, chuyển đề tài: “Oanh Oanh theo ngươi?”
Oanh Oanh vốn là thị vệ bên cạnh ngoại tổ mẫu của Đường T.ử Khiêm Đại Trưởng Công Chúa Kỷ quốc.
Năm đó, khi Đường Tiểu Bạch đến Tây Bắc, từng mượn Oanh Oanh dùng tạm, đó trả về.
Ngay cả với tôn nữ ruột thịt, đại trưởng công chúa còn phân minh chuyện mượn trả như thế, đủ thấy bà yêu thương Oanh Oanh cỡ nào. Vậy mà nay giao yêu thích nhất của cho Văn Nhân Giam, kẻ chẳng thích gì?
“Đổi bằng gì?” Đường T.ử Khiêm hỏi.
Văn Nhân Gia mỉm : “Một bản khế ước bán .”
“Hả?” Đường T.ử Khiêm hiểu. Văn Nhân Gia đưa một ngọc bài.
Hình rồng.
Mặt khắc: “Như trẫm lâm”.
“Hoàng hậu , nếu quyết rời kinh du phương, thì nên tay . Nhân tiện thiên t.ử xem xét thiên hạ. Bởi , nương nương cho phép chọn một thị vệ.”
“Thế là ngươi chọn một thị vệ nữ?” Đường T.ử Khiêm bật .
“Không” Văn Nhân Gia nhẹ, “Oanh Oanh là thê t.ử của .”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường T.ử Khiêm sững . Văn Nhân Gia xuất thế gia, dung mạo như trăng sáng; còn Oanh Oanh xuất nô tịch, ngoại hình bình thường.
Hai trông chẳng hề xứng đôi. Văn Nhân Gia vẫn từng bước, từng bước, hề do dự, đến bên Oanh Oanh.
Cúi xuống, mỉm , đưa tay . Rồi nắm lấy tay nàng. Khi , ngang qua Đường T.ử Khiêm.
“Đô đốc giam giữ dân nữ, để hoàng hậu .” Văn Nhân Gia mỉm nhắc.
“Họ thật sự sẽ với hoàng hậu ? Hoàng hậu thật sự sẽ trách ngươi ? Ngươi ca ca ruột của nương nương ?” Sau khi Văn Nhân Gia và Oanh Oanh rời , Lộ Nguyên lập tức lạch cạch chạy tới hỏi.
Đường T.ử Khiêm liếc nàng một cái, xoay : “Đi theo !”
Lộ Nguyên theo hỏi: “Đi đấy? Ngươi đừng bắt nạt nữa đấy, nếu … nếu …” Nàng lầm bầm mãi thành tiếng mơ hồ.
Đường T.ử Khiêm thẳng về chính viện, phòng.
Lộ Nguyên mím môi, mặt đỏ bừng. Có nên ? Hình như… cho lắm?
mà… thật sự xem… Không phòng ngủ của trông như thế nào…
Khi nàng còn đang ngập ngừng ngoài sân, bất ngờ trong phòng ném một vật.
Lộ Nguyên theo phản xạ bắt lấy xuống thì thấy… Là chìa khóa.
Lộ Nguyên ngẩn .
Nàng ngẩng đầu lên, Đường T.ử Khiêm đang bậc thềm, ánh mắt lạnh nhạt nàng.
Lộ Nguyên há miệng, mãi mới thốt một câu: “Đường đường là đô đốc, dọa một câu sợ ?”