Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 456: Lương Châu — Ngoại truyện của Đường Tử Khiêm (V)

Cập nhật lúc: 2025-12-11 12:52:05
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sớm, vó ngựa lóc cóc, thúc giục chia ly. Tiễn xong Văn Nhân Gia, Đường T.ử Khiêm xoay , ánh mắt đảo một vòng, liền ngoài dự liệu mà thấy một góc áo trắng.

Không đợi kỹ, bóng áo trắng “vèo” một cái trốn mất, để một tràng tiếng leng keng của xích sắt.

Đường T.ử Khiêm nhạt, thong thả bước trong. Rẽ sang hướng tây bắc, qua rừng mộc lan, liền thấy cô gái áo trắng đang co thành một cục nhỏ giữa ruộng hoa.

Ánh mắt rơi lên nàng một chớp mắt, “vèo” một cái chạy sang phía bên của ruộng hoa, đối diện từ xa, cảnh giác y như một con thú nhỏ trong rừng hoang.

Đường T.ử Khiêm nàng : “Lại đây.”

Lộ Nguyên cảnh giác lùi một bước. Đường T.ử Khiêm phất tay gọi nàng:

“A Nguyên, đây.”

Lộ Nguyên chớp mắt mấy cái, bước lên nửa bước, lập tức cảnh giác, lùi về . Đường T.ử Khiêm khoanh tay :

“Ban nãy còn đuổi theo đòi mở khóa, giờ trốn cho mở. Trong đầu đang nghĩ cái gì ?”

“Lúc ngươi chịu mở cho , giờ chủ động đưa chìa khóa. Có định giở trò gì xa ?” Lộ Nguyên cũng rút chút kinh nghiệm.

Đường T.ử Khiêm bật : “Ta thể giở trò gì ?”

Lộ Nguyên hừ nhẹ: “Ta ? Ta như ngươi.”

Đường T.ử Khiêm thở dài: “Không trò gì cả. Ta chỉ là… đe dọa, sợ .”

Lộ Nguyên: tin.

“Ngươi qua đây ?” Đường T.ử Khiêm hỏi.

“Không!” Lộ Nguyên lập tức từ chối. Đã gọi “A Nguyên” , chắc chắn đang giở trò.

Bị từ chối, Đường T.ử Khiêm bước ruộng hoa. Lộ Nguyên còn đang tính xem chạy hướng nào thì thấy trong ruộng hoa xổm xuống, đưa tay về phía một nụ hoa.

Vừa rõ, Lộ Nguyen hoảng hốt lao tới với tốc độ nhanh nhất: “Đừng…”

Tựa như én lượn, nàng đáp xuống ngay mặt .

vẫn muộn. Giữa những ngón tay trắng trẻo đẽ của Đường T.ử Khiêm, kẹp lấy một nụ hoa.

Nhổ lên quá thô bạo, rễ và đều đứt. Lộ Nguyên bặm môi, mắt đột nhiên ngấn nước.

Đường T.ử Khiêm sững . Hắn chọc nàng, lừa nàng, trói nàng, nhốt nàng, thậm chí còn cho nàng ăn trái mộc lan độc, từng thấy nàng buồn như . Vậy mà nhổ một bông hoa thôi, nàng ?

Lộ Nguyên giật cây hoa, xem xét kỹ, thấy cứu thì nước mắt thật sự rơi xuống.

“Tại … tại ngươi xa như …”

Đường T.ử Khiêm chút bực: “Chỉ là một bông hoa——”

Hắn còn xong nàng trừng mắt: “Tửu Tâm Nhụy hoa bình thường! Ta nuôi nó bốn năm! Bốn năm! Sang năm là nở !”

Nàng giơ cây hoa lên, suýt nữa dí cả phần rễ lẫn bùn đất mặt .

“Ngươi xem! Rễ đứt ! Không sống nổi nữa!”

Đường T.ử Khiêm ngả , mắt liếc sang ruộng hoa: “Không còn nhiều ?”

Lộ Nguyên càng giận:

“Ngươi sinh nhiều con thì khác thể tùy tiện đ.á.n.h c.h.ế.t một đứa ?!”

“Chỉ là hoa…”

“Không hoa! Ta hoa!” Lộ Viễn tức đến đỏ cả mặt. “Tửu Tâm Nhụy hoa bình thường, nó là thuốc!”

Đường T.ử Khiêm đôi mắt đỏ hoe của nàng, nghiêm túc hỏi: “Thuốc gì?”

“Thuốc uống.” Lộ Nguyên sụt sịt, vô cùng đáng thương.

Đường T.ử Khiêm ngạc nhiên nàng. Da trắng hồng, ánh mắt sáng, võ công cao như … mà còn uống thuốc?

“Khi mới sinh, thể yếu. Phải dùng Tửu Tâm Nhụy thuốc. Nó hiếm, dùng nhiều, nên mới bắt đầu tự trồng…”

cực kỳ khó trồng… quý. A nương , nếu võ công cao thì giữ nổi, trồng cũng cướp, nên mới cố luyện võ…”

“Ta xuống núi chơi, mà sợ ai chăm chúng, nên mang theo hết… Không ngờ..” Nàng u oán Đường T.ử Khiêm, nước mắt long lanh.

Đường T.ử Khiêm ánh mắt đến tê cả da đầu: “Thiếu một cây… là đủ dùng ?”

“Không, thể sớm khỏe .”

Đường T.ử Khiêm thầm thở phào: “Vậy ngươi lo cái gì?”

Lộ Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng: “Ta nuôi nó bao nhiêu công sức… mà ngươi một tiếng cũng nhổ…”

Đường T.ử Khiêm bật : “Vậy bồi thường cho ngươi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-456-luong-chau-ngoai-truyen-cua-duong-tu-khiem-v.html.]

“Bồi thế nào?” Lộ Nguyên từ đầu đến chân, như đang tính xem thể bồi.

Đường T.ử Khiêm cúi gần, giọng trầm thấp pha ý : “Ngươi bồi thế nào?”

Lộ Nguyên bỗng đỏ mặt: “Ta, !”

Đường T.ử Khiêm khẽ . Tay trái đưa lên, từ lúc nào nắm lấy xích sắt nối hai vòng khóa chân nàng.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tay lật , hiện một chiếc chìa khóa: “Ta giúp ngươi mở…”

Chưa kịp dứt lời, Lộ Nguyên “vèo” một tiếng chạy mất hút. Đường T.ử Khiêm nguyên tại chỗ, kẹp chìa khóa trong tay, bật thành tiếng.

“Công tử,” A Kim lưng một lúc, giờ mới , “Có thư từ kinh thành…”

Thư kinh thành gửi tới, hỏi ngày về. “Mười lăm khởi hành…”

Đường T.ử Khiêm dặn dò từng việc cần sắp xếp khi rời Lương Châu.

Giao phó xong, A Lâm hỏi: “Lộ cô nương cùng về kinh ?”

“Lộ cô nương vốn kinh thành, thể gọi là ‘về’.” A Kim lạnh nhạt .

Đường T.ử Khiêm phủ nhận, chỉ phất tay cho bọn họ lui xuống. Hắn trong phòng xem công văn một lúc, đặt xuống, bước ngoài. Tuyết đọng dày mái hiên, khiến cứ cảm giác… tựa như trong chỗ tuyết ẩn một cô gái áo trắng.

Cô gái đó cũng tránh né một thời gian. Không gặp, nhưng cơ hội chuyện. Mà nếu vài câu… cũng cần chuyện sắp về kinh . Nếu , nàng nghĩ đang mời nàng cùng về ?

Nếu thật sự dẫn một cô gái về kinh…

Đường T.ử Khiêm bật .

Thật dẫn về, sẽ gây bao nhiêu hiểu lầm. Hắn ngẩng đầu mái hiên tuyết một lúc, khẽ:

“Ta ngày mười lăm về kinh, rằm Nguyên Tiêu sẽ trở .”

Biết nàng đang trốn trong lớp tuyết . Biết … nàng .

Lộ Nguyên ngủ dậy, phát hiện Đường T.ử Khiêm thấy .

Giờ luyện binh qua, cũng về như ngày.

Nàng lén chạy đến thư phòng , chạy sang chính viện của đô đốc phủ, tìm khắp… vẫn thấy.

Lộ Nguyên gần như lục soát cả đô đốc phủ một vòng, vẫn tìm thấy Đường T.ử Khiêm, nhưng phát hiện A Kim trong rừng mộc lan. Hắn đang buộc một dải lụa màu lên một cây mộc lan, vẻ mặt hết sức chuyên chú.

“Đại công t.ử của các ngươi ?” Lộ Nguyên hỏi.

“Về kinh .”

Lộ Nguyên sững : “Bao… bao giờ?”

“Sáng sớm hôm nay lên đường.”

Trong lòng Lộ Nguyên như gõ một cú thật mạnh, âm trầm hẳn xuống: “Còn… còn ?”

“Đợi thư năm mới sẽ .”

Lòng Lộ Nguyên chua xót đến khó chịu, vành mắt cay cay, bỗng nhiên về nhà.

“Lộ cô nương về nhà ăn Tết ?” A Kim lên tiếng hỏi, nhưng ánh mắt vẫn dán cành mộc lan mặt.

“Phụ mẫu đều mất …” Lộ Nguyên trầm giọng .

Sau khi phụ mẫu qua đời, nàng sống một núi vài năm, cảm thấy quá đỗi cô độc nên mới xuống núi tìm vui. Dưới núi đông , nàng lúc nào cũng thấy náo nhiệt. giây phút … nàng thấy cô đơn.

Còn lạnh lẽo hơn cả ở núi.

“Còn ngươi? Sao về kinh? Nhà ngươi ở kinh thành ?” Ngày thường Lộ Nguyễn chỉ thấy A Kim quá trầm lặng, nhưng giờ thấy một , nàng bỗng sinh chút đồng cảm.

“Ta g.i.ế.c ở kinh thành. Sợ về sẽ nhận .”

Lộ Viễn trợn tròn mắt:

“Á?” Rồi lập tức hỏi dồn: “Tại ngươi g.i.ế.c ? Đường T.ử Khiêm ? Hắn để ngươi ở Lương Châu là để bảo vệ ngươi ?”

Nàng hỏi liền một tràng, nhưng A Kim đáp. Hắn chỉ kiên nhẫn quấn dải lụa màu sen lên cành mộc lan trụi lá.

Động tác đơn giản, nhưng chậm rãi, nghiêm túc, như đặt cả tâm hồn đó.

“Ngươi đang ?” Lộ Nguyễn nhịn hỏi.

“Sắp năm mới . Phải may đồ mới.”

Lộ Nguyễn ngẩn một lát, bỗng hiểu : “Ngươi… thích Tân Ỷ đúng ?”

Động tác của A Kim khựng một chút. “Tân Ỷ là của đại công tử…”

Loading...