Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 457: Lương Châu — Ngoại truyện của Đường Tử Khiêm (VI)
Cập nhật lúc: 2025-12-11 12:52:39
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kinh thành, phủ Yến Quốc Công.
Tuyết lớn đè nặng lên cành, lạnh buốt thấm xương. Tiểu viện bỏ trống trơn, lặng lẽ và quạnh quẽ.
Những ký ức về tiểu viện mùa đông nhiều năm mơ hồ đến mức khó mà nhớ bao nhiêu. Đường T.ử Khiêm cửa lâu, đợi rượu tan bớt, mới thu ánh mắt, xoay định rời .
Vừa , liền thấy hành lang cách đó xa, Đường Thế Cung đang yên tĩnh .
“Phụ .” Đường T.ử Khiêm tiến lên hành lễ. Đường Thế Cung khẽ “ừ” một tiếng, : “Nghe mẫu con bảo, con thành ?”
Đường T.ử Khiêm sững , gật đầu.
Hắn là trưởng t.ử trong nhà, cũng đến tuổi cưới hỏi từ lâu. Kéo dài mấy năm nay, trong mắt mẫu càng lúc càng nhiều lo lắng. Cuối cùng dứt khoát chủ động mở lời, để mẫu chọn cho một mối hôn sự.
“Chúng chọn cho con tất nhiên đều là những nhà môn đăng hậu đối kém gì phủ Yến Quốc Công. Điều cần là kết mối tình giữa hai nhà, giao chìa khóa một phủ cho con quản.” Đường Thế Cung dừng một chút, ánh mắt bình thản, lạnh tĩnh. “Tuyệt đối để con tùy tiện đối phó qua loa.”
Đường T.ử Khiêm bỗng cảm thấy chút chật vật: “Nhi t.ử hề ý ! Người mà mẫu chọn cho nhi tử, nhi t.ử nhất định sẽ đối xử trân trọng!”
Đường Thế Cung : “Cái tự thích còn chẳng trân trọng, trân trọng thích?”
Trong lòng Đường T.ử Khiêm như đ.â.m một nhát.
“Tự tìm một cô nương mà con thật lòng yêu mến, đặt lên hàng quý trọng. Đó là chuyện của chính con, đừng cái gì cũng đẩy sang phiền mẫu con.” Đường Thế Cung nhẹ. “Hôn sự của con gấp đến . Phụ chỉ mỗi con. Lẽ nào còn sợ phủ Yến Quốc Công nối dõi? Cùng lắm thì chọn một đứa từ chỗ Kiều Kiều mà nhận con thừa tự cũng .”
Đường T.ử Khiêm: …
Đường Thế Cung bước mấy bước, đầu dặn: “Lương Châu hiện chiến sự. Con về thì cứ ở thêm vài ngày…”
…
Vốn dự định Nguyên Tiêu sẽ Lương Châu, mà ở mãi, ở mãi, thành sang tháng Hai.
Tháng Hai ở Lương Châu, bốn phía vẫn còn hoang vu. Đường T.ử Khiêm phóng ngựa thành, đến tận cổng Đô đốc phủ mới dừng.
Hắn lưng ngựa thở một dài, đợi làn trắng tan hết mới xuống ngựa. Lúc , A Kim nhận tin vội vã từ trong phủ chạy : “Không ngờ công t.ử về nhanh như !”
“Không .” Đường T.ử Khiêm ném đao và roi ngựa cho , sải bước phủ Đô đốc. Không vì , bước qua cửa, liền cảm thấy khác hẳn khi. Hình như thiếu mất thứ gì đó.
“Ta ở đây, trong phủ việc vẫn chứ?” Đường T.ử Khiêm hỏi.
“Mọi việc đều ạ…” A Kim lượt bẩm báo những việc lớn nhỏ trong hai tháng qua.
Thực những việc đều gửi thư về kinh, Đường T.ử Khiêm cũng sớm hết.
Hắn nhẫn nại một lúc, nhân lúc A Kim dừng , liền hỏi: “Cô nương họ Lộ ?” Nói xong, nhíu mày bổ sung: “Đi ?”
…
Lộ Nguyên .
Đường T.ử Khiêm ở rìa rừng mộc lan, thấy cô gái áo trắng vẫn đang xổm trong ruộng hoa. Giống hệt như cuối gặp khi rời , nhưng chút khác biệt.
Ví dụ như nàng nhạy bén phát hiện ngay lập tức. Ví dụ như lúc nàng phát hiện , trong mắt còn sáng lên như .
“Đường T.ử Khiêm, về !” Nàng gọi , giọng vẫn mềm mềm, chỉ là thiếu mất một chút gì đó.
Đường T.ử Khiêm bước đến bên nàng xổm xuống, tiện tay nhổ một nhánh cỏ dại, tùy ý hỏi: “Hoa bao giờ nở?”
“Năm nay mùa thu chắc sẽ nở.” Lộ Nguyên đáp, giọng vẫn mềm.
Đường T.ử Khiêm trầm mặc một lúc, hỏi: “Hoa dùng t.h.u.ố.c gì? Chữa bệnh gì?”
“Củng cố căn bản, bồi bổ nguyên khí, dưỡng ngũ tạng, thông tâm mạch, an thần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-457-luong-chau-ngoai-truyen-cua-duong-tu-khiem-vi.html.]
“Nghe là đại bổ.”
“Ừ.”
Tim Đường T.ử Khiêm khẽ động, hỏi: “Đợi trồng thành, thể chia cho một ít ?”
Lộ Nguyên ngẩng mặt , nghi hoặc.
Đường T.ử Khiêm giải thích: “Mẫu sinh nở xong thì cơ thể yếu, đại phu bảo là tổn thương nguyên khí.” Nói đến đây, dừng một chút. “Ta ở tận Lương Châu, thể ngày ngày phụng dưỡng bên cạnh. Mỗi về kinh dịp lễ tết đều chỉ mong chăm sóc thêm mấy ngày. Nếu tìm t.h.u.ố.c , mai ở nơi xa cũng an lòng hơn.”
Nói xong, Đường T.ử Khiêm liền liếc nàng một cái, như đang thăm dò.
Lộ Nguyên cong mắt , vung cánh tay một vòng: “Tất cả… đều cho !” Khí thế vô cùng hào sảng.
Đường T.ử Khiêm trong lòng thoáng nhẹ nhõm, bật : “Đều cho , còn cô thì cần?”
“Ta ăn từ nhỏ , giờ khỏi hẳn, cần nữa.”
“Đã khỏi còn trồng nhiều ? Còn coi quý như thế?”
“Từ nhỏ nuôi đến lớn, quen . Với ở trong núi cũng chẳng việc gì . Lúc xuống núi chẳng gì mang theo, nên đem chúng nó theo luôn…” Nói đến đây bỗng khựng , như suy nghĩ một chút, mới tiếp, “Ta tìm một nơi thích, đem chúng trồng xuống, đợi đến khi nở hoa… thì tặng cho thích.”
Khoảng cách gần đến , lời cũng thẳng thắn đến . Đường T.ử Khiêm như , tùy tiện bỏ , nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, ho nhẹ một tiếng để che giấu, trong lòng nổi lên một tia bức bối khó hiểu.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Đường T.ử Khiêm,” Lộ Nguyên bỗng ngẩng đầu , ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, “Tân Ỷ thật sự là của ?”
Một câu như tuyết nặng đêm trừ tịch đè xuống cành, lập tức dập tắt chút bức bối trong lòng Đường T.ử Khiêm. Hắn nâng mắt, liếc nàng một cái, như như : “Ai với cô?”
Hỏi , nhưng trong lòng đoán .
“A Kim .” Lộ Nguyên dường như chẳng đề phòng là gì, hỏi gì nàng cũng trả lời thật.
“Hắn còn gì nữa?” Đường T.ử Khiêm nhàn nhạt hỏi.
“Hắn vì báo thù cho Tân Ỷ nên phái ám sát đương kim Tể tướng.”
“Còn gì nữa?”
Lộ Nguyên nghĩ nghĩ lắc đầu: “Hết .”
Đường T.ử Khiêm gật gật đầu: “Vậy cũng đủ nhiều .”
Lộ Nguyên hiểu. Đường T.ử Khiêm khẽ nhếch môi: “Cô tội ám sát Tể tướng đương triều là tội gì ?”
Lộ Nguyên , nhưng nhất định là đại tội. Nàng vội hỏi: “Có ai truy bắt ? Huynh để sơ hở gì chứ?”
Đường T.ử Khiêm gì, chỉ nàng bằng ánh mắt nửa nửa . Lộ Nguyên dần hiểu , mặt đỏ bừng, chút tức giận: “Ta thể bán !” Vì giận mà gương mặt nàng sáng bừng lên.
Đường T.ử Khiêm khẽ bật : “Tân Ỷ của .”
Đôi mắt trong veo của nàng trong khoảnh khắc như thắp sáng, ánh lên rực rỡ. Ngay cả giọng cũng mềm và cao hơn: “Vậy A Kim …”
“Tân Ỷ thích , cũng thích nàng …” Đường T.ử Khiêm mỉm , hạ giọng, “Nếu năm đó nàng c.h.ế.t, sẽ cưới nàng thê tử.”
Lời dứt, vành mắt ướt, nhưng như trút gánh nặng. Giống như thành một việc bỏ dở từ lâu, cũng như một câu chặn suốt nhiều năm.
Đó là câu mà năm Tân Ỷ kịp hết, cũng là câu hồi đó kịp đáp . Đến chỉ thể giấu thật sâu trong lòng, ai nhắc nữa.
Hắn đối với nàng vẫn luôn .
Không đến mức khi nàng còn nữa, mặt mũi nào để thương nhớ, để sâu nặng, để thừa nhận từng nàng trong lòng, càng dám tưởng tượng một chữ “nếu” hư vô nào đó.
“Nếu năm đó nàng thể sống… sẽ cầu nàng tha thứ, sẽ thề cả đời yêu thương bảo vệ nàng , sẽ dẫn nàng về Lương Châu, trú quân bên bờ Thanh Hải, chăn ngựa ở ngoại thành Vương Thành…”