Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 461: Những con đường khác nhau — Ngoại truyện nguyên tác (III)
Cập nhật lúc: 2025-12-11 12:55:09
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuyết phủ mái ngói đỏ, trong sáng và rực rỡ. Làm nàng nhớ tới mùa đông ở Chu Nhan Các.
Chu Nhan Các, nơi sinh sống của Đường Kiều Kiều, cô gái xinh bậc nhất kinh thành.
Đại tỷ sợ nóng, giữa đông vẫn nhóm lò than thật to, thường thích hiên.
Mỗi năm, những bộ lông thú cha và trưởng gửi từ Lương Châu về đều may thành chiếc choàng mới, lông mịn mềm ôm sát gương mặt xinh tuyệt trần, khiến cô gái nhỏ như nàng cũng thường say mê quên mất thời gian.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nếu thấy nàng tới, đại tỷ sẽ nhíu mày lệnh thêm một cái lò, nhắc nàng chậm . Nếu khi tuyết rơi từ mái xuống đất, tỷ sẽ nhướn mày, cao nàng mà : “Đường Tiểu Bạch! Tuyết mà cũng rung lắc !”
Tên Tiểu Bạch cũng là tỷ đặt. Nàng vốn ý, từng tới phản đốimẫu rằng: vì tỷ tùy tiện đặt tên cho ?
Đại tỷ đuổi theo, một tay nhấn đầu nàng xuống, ngạo nghễ : “Vì là tỷ tỷ của ngươi mà!”
Lúc đó nàng còn nhỏ, dẫu chống cự, cũng thể thoát khỏi tay tỷ . Còn mẫu nàng, chỉ bên cạnh.
Khi nàng tức giận, nhưng giờ nhớ , nhịn . Cười hai tiếng, nghẹn trong cổ họng.
Nàng là Đường Kiểu Kiểu
Không còn ai gọi nàng là “Tiểu Bạch” nữa… Đường Kiểu Kiểu ngẩng mặt lên, nhắm mắt chớp mạnh.
Ánh sương mờ trong mắt tan , nàng thấy tuyết mái hiên. Nàng ngắm một lúc, bỗng giậm chân…
“Đùng đùng!”
Lại giậm thêm hai cái.
“Đùng đùng!”
Tuyết mái vẫn nguyên vẹn, chẳng lay động.
Đường Kiểu Kiểu “phì ”.
Đại tỷ linh tinh, nào nàng rung tuyết ! Vừa xong, thu , e thẹn liếc cổng viện. Chợt thấy Diệp Khuynh Dung khoanh tay tựa khung cửa, mỉm nàng.
Mặt Đường Kiểu Kiểu đỏ bừng, tức hổ: “Ngươi tới lúc nào ?”
Diệp Khuynh Dung mỉm đáp, chợt rút kiếm c.h.é.m một nhát.
Kiếm khí mang theo lạnh, lướt qua đầu Đường Kiểu Kiểu.
Rồi, “bịch” một tiếng.
Nàng cúi xuống. Một nắm tuyết rơi chân.
Diệp Khuynh Dung trao kiếm cho nàng: “Luyện !”
Đường Kiểu Kiểu mím môi, siết chặt kiếm, vung xiên..
Tuyết mái vẫn bất động. Nàng nghiến răng, vung thêm nữa…
Hai .
Ba …
Diệp Khuynh Dung mỉm .
Cô tiểu thư như đang dồn một khí lực, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt tròn đen sáng long lanh, trông sống động hơn ngày.
lẽ thế. Khi chuẩn sức chỉ dạy thêm, chợt một tên hầu chạy đến, cúi tai vài lời.
Diệp Khuynh Dung sắc mặt đổi, gật đầu, liếc Đường Kiểu Kiểu một cái, .
lúc , một luồng kiếm khí yếu ớt vút , tuyết mái rơi xuống một góc.
“Bịch!”
Đường Kiểu Kiểu hớn hở nhảy lên.
Nàng vội đầu Diệp Khuynh Dung, chỉ thấy vạt áo xanh tuyết tan biến ngoài cửa.
Niềm hứng khởi trong lòng chợt tụt xuống. Chuyện gì khiến vội rời như thế?
Kiếm nhọn rơi lơ lửng vô thức vẽ hai nhát, Đường Kiểu Kiểu mím môi, theo bước ngoài. Đây là phủ cũ Thái T.ử , nơi Thái T.ử Lý Mặc từng cư ngụ.
Lý Hành Viễn dời khỏi Thái Cực Cung, ở phủ cũ Thái T.ử . Đường Kiểu Kiểu theo Diệp Khuynh Dung cũng ở nơi .
Cung phủ cũ thật sự cũ, nàng theo Diệp Khuynh Dung qua, cũng thấy cây khô, tường đổ. Đi càng sâu, cảnh vật càng hiu quạnh, càng vắng lặng.
Lẽ , Thường Sơn Quận Vương Lý Hành Viễn cư ngụ nơi , hẳn canh phòng nghiêm ngặt.
kể từ khi bước qua một cánh cửa, như thể một thế giới khác. Yên tĩnh đến mức kỳ quái.
Quá yên tĩnh, che giấu nổi tiếng bước chân của Đường Kiểu Kiểu, sớm Diệp Khuynh Dung phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-461-nhung-con-duong-khac-nhau-ngoai-truyen-nguyen-tac-iii.html.]
“Muội ở đây?” Diệp Khuynh Dung thấy nàng, ánh mắt lạnh lùng phần nào dịu . sát ý thoáng hiện khi nãy vẫn khiến Đường Kiểu Kiểu run sợ.
“Ta học .” nàng khô khốc . Nàng vẫn hồn sát ý thoáng qua, nắm tay, c.ắ.n môi, mặt căng : “Ta học chiêu đó .”
Diệp Khuynh Dung : “Muội trở về , chút việc, lát sẽ sang xem.” Giọng nàng mềm mại hơn , ánh mắt nàng đầy yêu thương.
Đường Kiểu Kiểu cúi đầu, “ừ” một tiếng.
…
Đêm xuống, Đường Kiểu Kiểu xuất hiện cánh cửa đó. Con đường lát đá tròn, ngoằn ngoèo dẫn chốn sâu thẳm.
Nàng bước khẽ, cẩn thận. Cuối đường là một tiểu viện riêng, bên trong thắp đèn nhưng ánh sáng yếu. Xung quanh mờ mịt, ngoài viện tĩnh lặng, thấy bóng .
Đường Kiểu Kiểu lo lắng, lòng bàn tay mồ hôi. Đại tỷ , nơi thú dữ xuất hiện, muôn loài khó tới. Nơi , rốt cuộc là ai sinh sống?
Nàng ngoài cửa, giơ tay, nhưng nửa ngày gõ cửa. Có nên ?
Chưa trả thù xong, liệu nên mạo hiểm? trong Thái T.ử phủ, nguy hiểm gì chứ?
Đang do dự, từ trong truyền một giọng: “Vào .”
Đường Kiểu Kiểu sững sờ. Giọng , trầm lặng, một cảm xúc. giọng, hình như… là thiếu niên?
Cánh cửa “kẽo kẹt” mở .
Bên trong là một tiểu viện nhỏ, chỉ gian chính thắp đèn, ánh nến lung linh, bóng chập chờn. Nàng bước thêm vài bước, cuối cùng gặp . Quả thật là thiếu niên.
Ngồi thẳng, đôi mắt đen như mực nàng. Đôi mắt đen sâu, như một tia sáng nào lọt .
Làn da trắng bệch, trắng đến mức như ánh sáng thể xuyên qua. Thiếu niên cực kỳ xinh . Mười ba, mười bốn tuổi, xanh xao, yếu ớt, nhưng đến kinh ngạc.
khiến Đường Kiểu Kiểu kinh ngạc hơn, là đầu trọc. Hóa là tiểu sa tăng!
“Ngươi là ai?” Đường Kiểu Kiểu mãi mới lên tiếng.
Tiểu sa tăng đáp, hỏi: “Ngươi con gái Đường Thế Cung ?”
Đường Kiểu Kiểu giật : “Ngươi nhận ?”
Tiểu sa tăng vẫn trả lời, chỉ nhè nhẹ: “ Đường Thế Cung và nhi t.ử mất tích chiến trường, quân Lương Châu lẽ thuộc về Lý Hành Viễn và Diệp Khuynh Dung—”
Đôi mắt xinh lướt qua nàng.
“Thật đáng tiếc.” Hắn .
Giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng Đường Kiểu Kiểu dấy lên sóng gió…
…
Về đến phòng, Đường Kiểu Kiểu trằn trọc cả đêm. Sáng hôm , Diệp Khuynh Dung đến như ngày.
Hắn gì, chỉ thẳng mặt nàng tìm chút do dự sợ sệt. hề .
“Hắn gì với ngươi?” Diệp Khuynh Dung nhíu mày hỏi.
cô tiểu thư vẫn im lặng. Diệp Khuynh Dung nhíu mày, thở dài: “Đừng lời bậy, —” giải thích .
“Ngươi vì giúp ?” Đường Kiểu Kiểu bỗng hỏi.
“Tại ?”
Diệp Khuynh Dung nghẹn , ngược hỏi: “Ta vì giúp ngươi?”
Một cô nương thế đáng thương như … lý do gì mà giúp?
“Vì là con gái Yến Quốc Công ?” nàng hỏi.
“Coi như thế.” Diệp Khuynh Dung gật đầu.
Dù cha con Yến Quốc Công công cao lấn chủ, kiêu căng ngạo mạn thế nào nữa, thì mười mấy năm trấn thủ Lương Châu vẫn là sự thật. Thân quyến của họ… đáng chịu cảnh như thế .
“Dung tỷ tỷ…” thiếu nữ bỗng khẽ gọi một tiếng, tiến lên một bước.
Diệp Khuynh Dung vô thức rùng . Thiếu nữ ngước mặt lên, trong đôi mắt trong suốt , bi thương phơi bày tận đáy.
“Dung tỷ tỷ… mẫu c.h.ế.t t.h.ả.m mắt, phụ và trưởng sống c.h.ế.t chẳng , còn đại tỷ… cũng trôi dạt phương nào. Ta thể… coi tỷ như tỷ tỷ của ?”
Bàn tay mềm mại của nàng run run, nhẹ nhàng bám lấy tay áo .
Lời từ chối nghẹn nơi cổ họng, thốt .
“Dung tỷ tỷ… A Kiểu thật sự, thật sự báo thù cho nhà.” nàng .
Diệp Khuynh Dung nàng thật lâu, khẽ thở dài: “Ta sẽ giúp …”