Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 65: Nếu như hắn nắm đại quyền trong tay

Cập nhật lúc: 2025-05-26 12:46:41
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xe ngựa tiến cổng ngoài phủ Yên Quốc công mà Đường Tiểu Bạch vẫn kịp moi bí mật của đại tiểu thư.

 

“Có khi nào hiểu nhầm gì đó ?” Đường Tiểu Bạch phỏng đoán, chui khỏi khoang xe. Ngay khi ngẩng đầu nàng trông thấy tiểu tổ tông xinh nhà .

 

“Đây là…?” Đường Tiểu Bạch kinh ngạc sang.

 

Phủ Yên Quốc công cũng giống như phủ  Bình Dương công chúa , giữa cổng ngoài và cổng chính là một sân rộng, dùng để đỗ xe ngựa của chủ nhân hoặc khách đến chơi.

 

Khi yến tiệc, khu "bãi đỗ xe" thường trống trải, đến mức đủ chỗ để cưỡi ngựa, hoặc... đánh xe ngựa chạy vòng vòng.

 

Thấy nhị tiểu thư thắc mắc, lão bộc đánh xe vội vàng nhảy xuống hành lễ, đáp: “A Tiêu học đánh xe, nô tài nào dám giấu nghề.”

 

Học đánh xe? Đường Tiểu Bạch nghi hoặc thiếu niên đang hướng hành lễ.

 

Tự nhiên học lái xe là ?

 

“Tiểu nhân nghĩ, một ngày nào đó nhị tiểu thư sẽ cần dùng tới.” Thiếu niên đáp lời.

 

Đường Kiều Kiều thì hài lòng:

“Biết cố gắng là , nên học thêm nhiều thứ, nếu thì chỉ còn mỗi gương mặt thôi.”

 

Nàng đảo mắt quanh hỏi, “Còn một đứa nữa ?”

A Tiêu đáp: “Tiểu nhân ngoài bữa sáng, lúc A Nguyên vẫn còn trong phòng.”

 

Một sớm ngoài học lái xe, còn thì ở phòng nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi cũng chẳng , chỉ sợ mang so sánh.

 

Nghe , đại tiểu thư khẽ nhíu mày, dặn kẻ hầu: “Đi gọi A Nguyên , cũng học đánh xe!”

 

Đường Tiểu Bạch cảm thấy cần thiết: “Học cái gì? Chẳng chúng đánh xe ?”

 

“Lỡ khi ngoài xảy chuyện thì ? Học nhiều kỹ năng vẫn hơn!”

 

Ừm, cũng lý...

 

Để tránh A Nguyên đại tiểu thư mắng mỏ, Đường Tiểu Bạch tốn ít công sức mới khuyên Đường Kiều Kiều rời .

 

Quả nhiên  A Nguyên   từ phòng riêng, Đường Tiểu Bạch nhịn mà hỏi: “Cả sáng ngươi đều ở trong phòng ?”

 

Hai thiếu niên ở bên nàng quả  là hưởng phúc, ngoài chuyện học hành và bài cùng nàng, gần như chẳng việc vặt nào .

 

Nay nghĩ , như cũng . Thân phận của hai vốn là gia nô, nếu cứ nuôi như nuôi thiếu gia, ngày với nàng, với bọn họ đều chẳng chuyện ho gì.

 

Vừa định nghiêm mặt giáo huấn vài câu, A Nguyên đáp: “Chữ của tiểu nhân , rảnh rỗi liền luyện thêm.”

 

Đường Tiểu Bạch khựng . Lòng vốn thiên lệch, đến hai đứa con ruột còn khó tránh thiên vị, huống chi A Nguyên với nàng thực chỉ tiện tay nuôi thêm mà thôi.

 

Bấy lâu nay, nàng luôn quan tâm đến tiến độ học tập của A Tiêu hơn cả bản , còn A Nguyên thì...

 

“Giấy mực đủ ?” Đường Tiểu Bạch dịu giọng hỏi.

 

A Nguyên sủng mà hoảng, vội xua tay: “Không cần giấy mực ạ, tiểu nhân chỉ nhúng nước lên mặt bàn thôi!”

 

Đường Tiểu Bạch gật đầu, giấy mực bút nghiên vật rẻ tiền, nàng dùng thế nào cũng , nhưng nếu dùng y như cho vài tiểu nô, truyền ngoài e là .

 

Nghĩ một lát, nàng : “Từ nay về , mỗi đầu tháng sẽ phát cho các ngươi giấy và mực, dùng lúc nào cũng , tích dùng cũng .”

 

A Nguyên mắt sáng rỡ: “Tạ ơn nhị tiểu thư!”

 

lúc đó, xe ngựa đang chạy vòng trong sân cũng dừng ngay mặt bọn họ. Thiếu niên A Tiêu bước từ xe xuống, ánh mắt nhàn nhạt liếc A Nguyên một cái:

“Đến lượt ngươi .”

 

Đường Tiểu Bạch mà buồn . Nàng ngày nào chẳng dành thời gian chuyện riêng với tiểu tổ tông, hôm nay chỉ mới với A Nguyên thêm mấy câu, tiểu tổ tông trưng sắc mặt cho xem.

 

Chuyện thực kỳ quặc.

 

Nàng đối xử với A Tiêu thế nào? Với A Nguyên thế nào? A Nguyên còn từng tỏ vẻ ghen tuông, ngược là tiểu tổ tông họ Tần cứ hở là ghen bóng ghen gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-65-neu-nhu-han-nam-dai-quyen-trong-tay.html.]

 

Đường Tiểu Bạch mỉm hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên học đánh xe?”

 

“Thêm một kỹ năng, để chia sẻ lo toan với nhị tiểu thư.” Câu trả lời đúng mực.

 

Đường Tiểu Bạch quá đồng tình: “Nếu rảnh thì nên luyện chữ, sách. Chỉ sách mới đổi mệnh!”

 

“Ngự, cũng là một trong lục nghệ của quân tử.” Thiếu niên điềm tĩnh đáp.

 

Đường Tiểu Bạch liếc . Cái gọi là lục nghệ của quân tử, vốn dành cho con em  quý tộc, dân nghèo thể học một môn là hiếm lắm .

 

Đứa nhỏ quả nhiên vẫn còn ghi nhớ vinh quang gia tộc thuở , đối với bản yêu cầu nghiêm khắc đến cực điểm.

 

Trong nguyên tác, bẻ gãy đôi cánh, đưa phủ công chúa nội thị, trong lòng chẳng chịu đựng bao nhiêu tủi nhục...

 

Đường Tiểu Bạch đầy thương xót, bỗng nhiên phát hiện—tiểu tổ tông của nàng  càng ngày càng thêm tuấn tú!

 

Da trắng như ngọc, ánh mắt linh động, cũng cao lớn hơn , nếu khoác lên y phục gấm vóc, chẳng chính là công tử thế gia cao quý, sinh nơi tiếng chuông trống rền vang ?

 

Đường Tiểu Bạch cảm thấy tự hào, lo lắng.

 

Từ xưa đến nay, mỹ nhân đều nhờ quyền thế mà bảo vệ, tiểu tổ tông nhà nàng đến thế, còn nàng thì chẳng quyền chẳng thế, liệu che chở nổi ?

 

Lý Mặc thoáng thấy sắc mặt nàng , liền cau mày hỏi: “Hôm nay cung, ai khó nhị tiểu thư ?”

 

Người hầu bình thường tất nhiên thể hỏi như , nhưng Đường Tiểu Bạch tầm thường, nên cũng để tâm, chỉ lắc đầu:

“Không ai khó, chỉ là và tỷ tỷ khuyên Bình Dương công chúa đừng xuất gia.”

 

Đường Tiểu Bạch  nghĩ sẽ hỏi khuyên , ai ngờ điềm nhiên đáp: “Khuyên cũng thế thôi, sự tình đến nước , thể xoay chuyển nữa .”

 

“Sao ?” Đường Tiểu Bạch vô thức hỏi .

 

“Trong triều, những Triệu Cảnh phò mã còn nhiều.”

 

Đường Tiểu Bạch khẽ gật đầu.

 

. Hôm qua từ trong cung , bao nhiêu kẻ mặt mày rạng rỡ?

 

Thậm chí cả Trưởng công chúa  Kỷ quốc, vẻ vui mừng còn giấu nổi. Đã Bình Dương công chúa mượn lời tiên đế cớ, dã tâm sẽ để nàng rút lời đó nữa.

 

Kẻ ngầm xúi giục Bình Dương công chúa, chẳng lẽ cũng tính cả điều ?

 

“Muộn nhất là cuối tháng, sẽ tin Triệu Cảnh giáng chức.”

 

“Giáng chức?” Tiểu cô nương Đường nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ thất vọng: “Chỉ giáng chức thôi ?”

 

Lý Mặc mí mắt khẽ giật, bình tĩnh hỏi: “Nhị tiểu thư mong …”

 

“Dĩ nhiên là hy vọng thể tra tội trạng , đó cách chức, điều tra, vĩnh viễn trọng dụng nữa!”

 

Lý Mặc chút khó xử. Lần hành thích trong dịp Đoan Ngọ đó, tuy Vương Mậu Chiêu đạt mục đích, nhưng cũng phản công.

 

Hiện tại của Vương Mậu Chiêu hành sự càng thêm cẩn trọng, chỉ mong bình an vượt qua nốt năm rưỡi còn .

 

Nếu dốc sức đối phó Triệu Cảnh, e rằng dấy lên phong ba…

 

“Ngươi , lúc chúng về, đụng Triệu Cảnh, cho rằng là và tỷ tỷ phá chuyện của , còn định trả thù thế nào nữa!”

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Cách chức điều tra, lẽ chờ thêm một thời gian, chắc là cuối năm.” Lý Mặc .

 

Đường Tiểu Bạch chớp mắt kinh ngạc: “Sao ngươi ?”

 

“Triệu phò mã dù cũng là quan ngũ phẩm, bệ hạ che chở, cách chức thể trong một sớm một chiều.” Giọng Lý Mặc chút nặng nề.

 

Nếu nắm đại quyền trong tay, xử lý một tên Triệu Cảnh, thật sự chỉ là chuyện trong chớp mắt.

 

“Không, ý là— ngươi mấy chuyện cơ?” Đường Tiểu Bạch vô cùng bất ngờ.

 

A Tiêu ngoài còn ít hơn cả nàng, nhiều chuyện thế chứ?

Loading...