Tô Dĩnh đợi một lát, thấy vẫn còn ngơ ngác bèn : "Mẹ, và em đợi ở đây, con hỏi xem thế nào."
Lưu Lan Hương : "Được, con hỏi xong ngay nhé, ở đây đợi."
Tô Dĩnh nhanh chóng chạy trong tòa nhà.
Chẳng bao lâu cô , lấy xong.
Tô Dĩnh : "Mẹ, thôi, con lấy , bảo cứ tìm bác sĩ là , khám cho cho em ?"
Lưu Lan Hương ngơ ngác: "Khám cho em con là , khám gì chứ? Mẹ cần khám."
Tô Dĩnh học theo em trai chớp chớp mắt: " con tốn 1 hào tiền lấy , trả ."
Lưu Lan Hương suýt ngất: 1 hào? Mới tí mà tốn 1 hào! Sao trả chứ? Chúng tìm họ lý!
Vừa bà kéo Tô Dụ và Tô Dĩnh trong tòa nhà, mặc dù vẫn sợ nhưng đó là 1 hào! Gần mua hai quả trứng !
Tô Dĩnh , cô thụp xuống đất trò, Lưu Lan Hương kéo nổi.
Tô Dĩnh nũng: "Mẹ khám , đau dày , coi như là tốn tiền của em !"
Kiếp Lưu Lan Hương vì dày mà chịu ít đau khổ, đầu tiên là loét dày thủng dày, đó may mà ung thư dày, đó là do các bệnh khác bà còn nghiêm trọng hơn khiến bà mất .
Tô Dĩnh cố ý lấy cho , bệnh thì chữa sớm, bệnh cũng thể phòng ngừa, chỉ tốn 1 hào thôi, đáng!
Tô Dụ đảo mắt, cũng học theo chị thụp xuống đất, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp: "Khám!"
Hai đứa trẻ mặt đầy vẻ nghiêm túc và kiên định, thêm Tô Dĩnh nhắc đến tiền trong cái túi nhỏ của Tô Dụ, đó là cả 460 đồng!
Lưu Lan Hương lẩm bẩm : "Nhà ai mà đau dày đau đầu, điều đó bình thường, khám bác sĩ, trời ơi, mới gì mà tốn 1 hào..."
bà vẫn ngoan ngoãn để hai đứa trẻ kéo tòa nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-122.html.]
Những việc tiếp theo đơn giản, Tô Dĩnh cô hỏi qua , đó dẫn Lưu Lan Hương và em Tô Dụ chạy đến khoa ngoại khoa nhi, đến một tiếng xong.
Bác sĩ khám cho Tô Dụ một lúc lâu, ngoài suy dinh dưỡng và chậm phát triển, vấn đề gì khác, bảo bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn.
Còn Lưu Lan Hương thì viêm dày nhẹ, nghiêm trọng lắm, thể uống thuốc hoặc về nhà chăm sóc, Lưu Lan Hương quyết định về nhà tự chăm sóc, cần thuốc, bà !
Xong việc, Lưu Lan Hương lo lắng, may mà chỗ nào tiếp tục tiêu tiền, nhưng bà vẫn tiếc, hôm nay thấy một hạt gạo nào mà tiền xe hết 5 hào, khám bệnh hai nữa hết 2 hào, sống mà tốn tiền thế hu hu...
Tô Dĩnh nhân cơ hội dạy dỗ Lưu Lan Hương: "Mẹ, mà đói thì ăn chút gì đó, đừng nhịn, đến lúc thật sự bệnh, tốn tiền còn nhiều hơn!"
Tô Dụ học theo chị: "Đói! Ăn!"
Lưu Lan Hương thấy "tốn tiền nhiều hơn", đau lòng ngất: "Con đừng nữa, , thật sự . Ăn, chắc chắn ăn, ăn gạo vẫn hơn uống thuốc, hiểu đạo lý ..."
Ba con còn xong, đang còn ở sảnh tòa nhà bệnh viện thì bên ngoài tiếng hét chói tai gì đó "phịch" một cái rơi xuống đất.
Người bên ngoài tòa nhà xôn xao.
"Trời ơi! Có nhảy lầu !"
"Mau đến đây! Bác sĩ! Có từ tầng hai rơi xuống!"
"Chưa chết, vẫn chết! Nhanh gọi bác sĩ !"
Lưu Lan Hương kéo Tô Dĩnh và Tô Dụ còn hiểu chuyện gì xảy thì thấy một bà già tóc tai rối bời, mặt vết m.á.u chạy từ cầu thang tầng hai xuống.
Bà già chạy hét lên trong đau khổ: "Đại Cương ! Con trai của ! Gốc rễ của nhà họ Trần... con thể chuyện gì ..."
Lưu Lan Hương: "..."
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dụ: "..."