Tôn Tiểu Yến thấy giọng của cùng thôn, góa phụ Lưu Lan Hương, còn phản ứng .
Tôn Tiểu Yến ngẩng đầu, đôi mắt vô thần : "Là chị Lan Hương , , đây nghỉ chút thôi..."
Lưu Lan Hương: "..."
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dụ: "..."
Con trong lòng cô đến rách họng mà cô quan tâm, thế gọi là ???
Tô Dĩnh thể chịu nổi nữa, cô chỉ đứa trẻ trong tay Tôn Tiểu Yến, : "Con của thím sắp chạm đầu xuống đất ..."
Nghe nhắc đến con, cuối cùng Tôn Tiểu Yến cũng phản ứng, cúi đầu , thấy đầu con sắp đập xuống đất mới vội ôm chặt lấy con dỗ dành, đó mở cúc áo cho con bú.
Có lẽ đứa trẻ kéo Tôn Tiểu Yến trở thực tại, khi cho con b.ú và dỗ ngủ xong, cô mới hỏi: "Chị Lan Hương, chị và mấy đứa nhỏ ở đây?"
Lưu Lan Hương : "Con trai nhỏ của ốm, đưa nó khám."
Do dự một lúc, Lưu Lan Hương vẫn thêm: "Con cô còn nhỏ, bất kể chuyện gì xảy , cô cũng nghĩ cho con nhiều hơn..."
Ban đầu Lưu Lan Hương nhiều lời, nhưng lẽ vì đứa trẻ trong tay Tôn Tiểu Yến ngủ ngon lành, đánh thức tình mẫu tử trong Lưu Lan Hương nên bà mới khuyên nhủ một câu.
Chỉ mới hiểu nỗi lòng của , câu , mắt Tôn Tiểu Yến nhanh chóng đỏ hoe.
Tôn Tiểu Yến nghẹn ngào : " mà chị Lan Hương, cảm ơn chị..."
Lưu Lan Hương thấy dường như Tôn Tiểu Yến hồi phục, chuẩn rời cùng hai đứa trẻ, nhà ai cũng khó khăn riêng, tình cảnh nhà bà còn chẳng bằng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-125.html.]
Lưu Lan Hương : "Cô cố gắng lên nhé, đây."
Lưu Lan Hương kéo Tô Dụ và Tô Dĩnh rời , Tôn Tiểu Yến theo bóng lưng của ba con mà lặng lẽ rơi lệ.
Thật đêm mà Hồ lão ngũ để Tô lão tam ca, chỉ gặt hái mà cũng về nhà, Tôn Tiểu Yến cũng đêm đó Hồ lão ngũ .
Bây giờ Tôn Tiểu Yến thấy hối hận vô cùng, tại hôm đó khi thôn chia lương thực, Lưu Lan Hương kéo con cái đến sân phơi thóc gây chuyện, giúp đỡ một câu mà còn chồng và Hồ lão ngũ mấy câu lạnh lùng? Thật đúng là ma quỷ che mắt!
Bây giờ nghĩ , Hồ lão ngũ thật sự , khi Tô lão tam xảy chuyện, trong thôn vài gia đình tìm Tô lão tam ca nhưng ai trong họ nhảy đạp khi đang yêu cầu bồi thường, chỉ Hồ lão ngũ và Hồ bà tử là .
Trời ơi... cô gả cái nhà gì thế ...
Đột nhiên Tôn Tiểu Yến cảm thấy lạnh sống lưng, đứa trẻ ngoan ngoãn trong lòng, cô quyết định thể tiếp tục thế ...
Cô về nhà đẻ... đúng, về nhà đẻ!
Nghĩ thông suốt , Tôn Tiểu Yến bế con lên, nhanh chóng chạy về phía trạm xe buýt.
Ở phía bên , ba con Lưu Lan Hương cũng cảm thấy khá phức tạp nhưng bây giờ việc xong, họ định tìm chỗ ăn cơm , đặc biệt là Lưu Lan Hương, sáng ăn gì, chiều nay còn Cung Tiêu Xã gánh lương thực về, ăn thì sức.
Ba con khỏi cổng bệnh viện huyện, theo con đường lúc đến mà trở về, nhưng vài bước, trong khóe mắt Tô Dĩnh thấy một bà già giống trong thôn, ôm một cái rổ rách ngoài bệnh viện.
Tô Dĩnh lập tức dừng chân, đầu ho khẽ một tiếng với bà già .
Ánh mắt bà già và Tô Dĩnh giao trong chốc lát, đó cả hai đều lặng lẽ gật đầu, bà già tự nhiên đeo cái rổ lên lưng, theo ba con Lưu Lan Hương.
Tô Dụ: "..."
Có ý gì ?