Tô Dĩnh nghĩ một hồi vẫn nghĩ cách , đành nhổ lông hai con gà, đốt sạch bếp, lông gà nuôi khác lông gà rừng, là ngay, thể để chứng cứ, dù nhổ lông thì thịt bên trong vẫn dễ phân biệt nhưng rõ ràng lắm.
Sau đó Tô Dĩnh treo hai con gà trụi lông lên trần nhà kho, kho nhà cô lộn xộn thường ai để ý kỹ, hơn nữa nhiệt độ ban ngày xuống 0 độ, sợ mùi. Nếu cuối cùng phát hiện, cô đành là Ngũ đại thúc cho, chắc cũng đối chất với Ngũ đại thúc.
Tô Dĩnh mệt lả, cả đêm hành hạ, hai bí mật lớn, con phức tạp thế, thể sống yên , cứ tính kế lừa dối , ý nghĩa gì chứ?
Tô Dĩnh chui nhà chính, cởi đồ, cởi giày lên giường, xuống thấy mấy đứa em lộn xộn, em út còn đá chăn ...
Dạo trời lạnh, nhà cô đốt lò sưởi ấm hơn, lẽ mấy đứa quen. Tô Dĩnh đắp chăn cho ba đứa ngốc mới chui chăn của .
Cô giường ấm áp nhưng đầu óc vẫn nghĩ lung tung.
Ông trời đúng là mắt, chỉ cho cô sống mà còn cho cô hiểu rõ chuyện kiếp .
Mấy đứa em đáng yêu bao, em hai thì bướng nhưng khí chất chính trực, bao giờ chuyện xa, kiếp khi còn lính, cải cách sẽ cảnh sát, thật uy phong!
Em ba thì nhát gan nhưng kẻ nhút nhát thiếu chú ý, nếu học hành đàng hoàng, giáo viên cũng tệ, biên chế, lo tiền bạc.
Còn em út, cô hiểu rõ nhất, kiếp nó c.h.ế.t quá sớm nhưng gần đây cô phát hiện em út chỉ thông minh mà còn may mắn.
Chẳng hạn chợ đen công xã, tìm thấy tiền trong túi nhỏ mà em út thấy ngay, từ chòi của thần y Lưu lão đầu , nó ngã một cái vớ con thỏ béo ú...
Ôi chờ ...
Hay hai con gà mái cũng đổ lên đầu em út?
Chiều mai, cô dẫn thằng út lên núi dối là nhặt núi, ha ha ha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-180.html.]
Ý tệ, cứ thế mà !
Tô Dĩnh vui vẻ nghĩ, nước miếng chảy , cô chìm giấc ngủ.
Sáng hôm , Tô Dĩnh vẫn cho Tô Dụ, Tô Mậu và Tô Thành lên núi, buổi sáng cô tự tháo hai chiếc chăn dày của Ngũ đại thúc , đặt lên khung gỗ quấn dây và bắt đầu đánh.
Đánh bông là công việc ai trong thôn Thanh Sơn , nhưng Lưu Lan Hương , cô học từ ruột của . Sau khi lấy cha cô, Tô lão tam, tìm thợ mộc đóng khung đánh bông, đây dân thôn còn tìm cô việc nên từ nhỏ Tô Dĩnh xem đánh bông, phụ giúp và học .
về ai dám nhận việc riêng, sợ phê bình, mấy năm nay cô chỉ đánh bông chăn áo cho nhà .
Tô Dụ ở cửa phòng chính sách ngữ văn, nãy Tô Dĩnh còn cho một bài văn.
lúc Tô Dụ những tiếng động trong sân cho rối bời!
Trong sân nhà một cái khung lớn, chị Tô Dĩnh tháo hết chăn của Ngũ đại thúc, lấy bông đặt lên khung, bắt đầu dùng thứ kỳ lạ gõ, thứ kỳ lạ đó dây buộc, trông như cái cung lớn.
Tô Dụ sách nổi, chạy tới, chỉ cái cung lớn hỏi: "Làm gì thế?"
Tô Dĩnh che khăn lên mặt, nếu dễ hít bụi bông phổi, giọng nghẹn.
Cô : "Sao tới đây, chị bảo đừng gần mà! Hít phổi thì ho c.h.ế.t mất! Đi mau, mau..."
Tô Dụ đuổi nhưng nản lòng.
Cậu chạy về cửa phòng chính, lớn tiếng hỏi: "Cung! Làm gì thế?"
Tô Dĩnh giải thích cho đứa trẻ tò mò: "Cái gọi là cung bông, chuyên dùng để đánh bông, thấy chị cầm cái búa gỗ gõ lên dây , khi em sinh , ...