Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:06
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc khi dân thôn xung quanh giải thích xong tình hình, Trương lão đầu lập tức tiến đến kiểm tra cho Tô Đại Nghiệp.
Trong khi Trương lão đầu kiểm tra, dân thôn xung quanh lượt dừng chuyện, vì đều Tô Đại Nghiệp , sự tò mò của họ khơi dậy bởi kỹ năng diễn xuất tinh tế của Tô Đại Nghiệp.
Chẳng mấy chốc, Trương lão đầu ngẩng đầu lên khi kiểm tra xong, tất cả xung quanh đều nín thở chờ đợi.
Lão Trương : "Gãy xương sống mũi, gãy xương cụt, gãy xương chân , gãy tay trái, tình trạng thể chữa , đưa đến bệnh viện huyện."
Chao ôi, gãy đến bốn chỗ! Thật sự tiếc thương cho dũng sĩ !
Nghe tình trạng thê thảm của Tô Đại Nghiệp lúc , Tô đại bá nên vui buồn.
Dù Tô Đại Nghiệp gãy bốn chỗ nhưng rõ ràng hôm nay sẽ còn hổ thêm nữa. dù Tô Đại Nghiệp cũng gãy bốn chỗ! Ai liệu hậu quả gì ? Lúc Cung Thục Trân cũng đang hối hận vì kết hôn sớm.
việc đến nước , Vương Đại Lực cũng xác nhận rằng Tô Đại Nghiệp thực sự nghiêm trọng, chỉ còn cách bảo Hồ lão lục đưa ngay, chuyện gì để tính, thể để c.h.ế.t thật .
Vì Hồ lão lục chỉ thể mặt ủ mày ê giục xe la , cũng ngờ, thoát khỏi bóng ma của họ Hồ lão ngũ nhưng rơi tay Tô Đại Nghiệp, thôn của họ bao giờ yên ?
Người rằng một nghề nghiệp là thể ăn no uống đủ suốt đời, nhưng giờ đây Hồ lão lục nghĩ đến việc hiến tặng miễn phí nghề nuôi la cho đại đội vì quá mệt mỏi, kịp ăn no uống đủ kiệt sức... Làm một xã viên bình thường kỹ năng đặc biệt mới , Hồ lão lục sẵn sàng ruộng, giờ ruộng!
Cùng với Hồ lão lục tất nhiên là Tô đại bá, Tô đại nương và Cung Thục Trân. Dù Tô Đại Điền còn ở nhà nhưng cô con gái thứ hai là Tô Đại Trân cũng thể chăm sóc em trai, nên Tô đại nương về nhà mang tiền vội vàng theo xe la .
Ở đại đội, thấy những khởi xướng hết, chắc chắn còn gì thú vị để xem nữa, vì lượt bắt đầu về nhà.
Tô Dĩnh , đột nhiên thấy hai bóng dáng quen thuộc xa lạ...
Tô Dĩnh ngạc nhiên trong giây lát dừng bước.
Lưu Lan Hương hỏi cô: "Đại Nha, con nữa?"
Tô Dĩnh gì, nhíu mày như đang cố gắng nhớ điều gì đó, đột nhiên, cô chỉ hai bóng dáng đó và hét lớn.
Tô Dĩnh dứt khoát: "Hai ! Người ở thôn nào?"
Lời của Tô Dĩnh khiến Vương Đại Lực đang xa cũng giật .
Cướp mất lời thoại của ?
Giống như Vương Đại Lực, lúc nhiều dân thôn xa cũng tò mò về hướng mà Tô Dĩnh gọi.
một cái thôi cũng đủ, nhận cái túi vải lưng hai đó chính là của nhà họ!
Vì , tiếng la hét vang lên...
"Bắt trộm!!!"
Hai lạ mặt mà Tô Dĩnh phát hiện chính là lão nhị và lão tam đến thôn Thanh Sơn để trộm gà. Họ là hai em kết nghĩa của Cường, tổ chức chợ đen ở công xã. Trước đây khi Tô Dĩnh đến nhà Tô đại bá trộm gà, cô từng gặp hai .
Lúc đó Tô Dĩnh hai định gì, chỉ thấy họ trèo tường sân nhà Tô đại bá nên để ý nữa, dù họ giống định chuyện nhưng họ đến nhà Tô đại bá, Tô Dĩnh quan tâm sống c.h.ế.t của nhà nên rời nhanh chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-264.html.]
Tuy nhiên, tối hôm khi Tô Dĩnh từ huyện về, nhà Lý đại thẩm, hàng xóm của Tô đại bá mất hai con gà mái già, cô nhanh chóng hiểu rằng hai là kẻ trộm gà!
Thực tối nay lão nhị và lão tam cũng đến thôn Thanh Sơn để trộm gà, từ khi hai thành công ở nhà Lý đại thẩm, họ yêu thích việc trộm gà, vì ăn gà dù dễ táo bón nhưng no!
Lão nhị và lão tam chỉ trộm gà mái già ở thôn Thanh Sơn, họ còn thường xuyên đến các thôn lân cận để trộm, nhưng thôn Thanh Sơn vẫn là nơi yêu thích nhất của họ, thỉnh thoảng họ ghé qua, chủ yếu là vì gà mái nhà Tô đại bá nuôi quá béo bở.
Hơn nữa nhà Tô đại bá còn ngốc nghếch, mất gà cũng bao giờ , điều giúp lão nhị và lão tam tránh nhiều lộ. Sau đó nhà Tô đại bá lén lút mua thêm gà mái già khiến lão nhị và lão tam ngày càng quen với việc , đúng là hư danh khi gọi là "cỗ máy gà mái già bao giờ hết".
Quả nhiên hôm nay lão nhị và lão tam thành công. khi hai chuẩn rừng nướng gà thì thấy trong thôn nhiều hô lên bắt kẻ trộm gà.
Lúc đó lão nhị và lão tam đều ngơ ngác...
Cả hai , nhầm , trong con hẻm nhỏ chắc chắn chỉ hai họ!
Bị sự tò mò thúc đẩy, lão nhị và lão tam bạo gan ở cổng đại đội thôn Thanh Sơn quan sát bộ quá trình gia đình Tô đại bá diễn trò nhưng liên tục vạch trần.
Vì bất kể là lão nhị lão tam, cả hai đều cảm thấy học nhiều. Thôn quả thật là nơi xuất nhân tài!
lão nhị và lão tam ngờ rằng, thật sự là "tò mò hại c.h.ế.t kẻ trộm gà", chỉ vì giữa đám đông lâu hơn một chút mà nhân tài thôn Thanh Sơn bắt gọn họ!
Ban đầu lão nhị và lão tam còn giả vờ bình tĩnh yên động đậy, nhưng khi hô "bắt trộm", hai thật sự chịu nổi nữa, lập tức đầu bỏ chạy!... nhanh chóng dân thôn hừng hực khí thế bắt .
Lúc cả lẫn vật chứng đều rõ ràng, trong túi vải của lão nhị và lão tam mỗi đều chứa một con gà mái cắt cổ, họ còn lời nào để biện minh.
Khi bắt kẻ trộm gà thực sự, những phẫn nộ nhất ngoài những chủ nhân từng mất gà chính là các dân quân và thanh niên tuần tra ban đêm.
Chao ôi, hai mươi ngày , hai mươi ngày thể ngủ yên!
"Anh em, xông lên!"
Rất nhanh, đám thanh niên ùa , bắt đầu lao đánh đ.ấ.m loạn xạ.
Mỗi năm thời điểm , lẽ là lúc các thôn khác thu hút thành viên mới, nhưng năm nay vì hai kẻ trộm gà , rõ ràng thôn của họ lạc hậu!
Điều đáng ghét nhất là thức đêm dễ gây yếu thận, trong khi gà mái già là công cụ nhất để bổ thận thì hai trộm mất, thử hỏi lòng căm hận của lớn đến nhường nào!
"Ôi ôi..."
"A a a..."
Hai tiếng kêu la chắc chắn sẽ gắn bó mãi trong tâm trí của mỗi dân thôn Thanh Sơn.
Đáng thêm là Tô Mưu cũng tham gia trận đòn , mặc dù vợ mang thai, gặp vấn đề về yếu thận, nhưng chính vì vợ đang mang thai nên sức mạnh của dồi dào, hôm nay nhân cơ hội để xả .
Tóm , khi đánh xong, Tô Mưu cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Còn lão nhị và lão tam, khi đánh đến bầm dập mặt mày, cuối cùng cũng thành thật khai nhận bộ quá trình phạm tội của trong thời gian qua.
Hai họ khai nhận với từng chủ nhân mất gà, mỗi đều họ đến tát vài cái hoặc đá vài cái, nhưng lão nhị và lão tam dám phản kháng, chỉ thể chịu đựng cơn thịnh nộ của dân thôn.