Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-05-19 14:05:01
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường về nhà, Tô Dụ cùng hai chú chó lại chạy ào ào như gió, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

Trong bếp, Tô Dĩnh đã gần như nấu xong bữa sáng. Thấy Tô Dụ trở về, cô vội tiến tới kiểm tra giỏ đeo sau lưng cậu.

Tô Dĩnh lấy hết nấm bên trong ra, đếm từng cái: "Một cái, hai cái..."

Chốc lát sau, Tô Dĩnh thốt lên đầy phô trương: "Wow! Đây là em trai của ai mà giỏi thế này chứ! Hôm nay không hề hái nhầm một cái nấm độc nào cả!"

Tô Dụ tự hào ưỡn ngực: "Hừ! Tất nhiên là em trai của chị, em trai của chị, em trai của chị chứ ai nữa, la la la-"

Lúc Tô Dụ mới bắt đầu hái nấm, mười phần thì hết chín là nấm không ăn được, thậm chí có những loại ăn vào sẽ gặp Diêm Vương ngay lập tức. Nhưng nhờ nhiều kinh nghiệm truyền dạy và trêu chọc từ gia đình, cuối cùng Tô Dụ cũng trở thành một tay hái nấm cừ khôi!

Nhưng rồi Tô Dĩnh bỗng nghi ngờ: "Ơ, cái nấm này sao mà to thế nhỉ?"

Tô Dĩnh lại nói: "Ủa... hình như trông quen quen!"

Tô Dĩnh cầm trong tay một cục "bánh khô", đưa mắt nhìn đi nhìn lại, trong lòng vừa cảm thấy thứ này trông quen quen vừa cảm thấy nó thật sự kinh tởm... Nói là nấm thì nó lại quá khô khốc.

Nói là phân bò thì lại còn có thêm cái đuôi nhỏ.

Giống như là... giống như...

À phải rồi, giống với thứ linh chi mà lão đầu nhà cô trước kia dùng để ngâm rượu!

Không sai, chính là linh chi!

Ôi chao, thứ này là bảo bối đó, tuy không đắt đỏ bằng nhân sâm nhưng cũng đáng giá không ít tiền đâu!

Giờ đây trong mắt Tô Dĩnh chẳng còn chú em đáng yêu kia nữa, toàn bộ tâm trí đều bị cục bảo bối này chiếm lấy.

Tô Dĩnh cầm trong tay không chịu trả lại, vừa ngắm nhìn không rời, miệng còn vừa hời hợt đáp lại đứa em ngốc nghếch: "Loại nấm này chỉ có một cây thôi, ít quá, chúng ta chờ có nhiều hơn rồi mới ăn, ha ha, nấm to, tiền..."

Nói xong, cô chị cả vội co chân chạy ra sau vườn giấu bảo bối của mình.

Tô Dụ: "..."

Hừ, đồ tham tiền.

Nếu bán được tiền, cậu sẽ mua hai hũ sữa mạch nha to!

Bữa sáng hôm nay, nhà Tô Dĩnh ăn nấm xào với bánh ngô làm từ bột ngô lên men, thêm cả cá nhỏ và tôm nhỏ chiên giòn, đúng là một nửa số nguyên liệu là từ buổi sáng tập luyện của Tô Dụ và hai con ch.ó kiếm về.

Sở dĩ sáng sớm Lưu Lan Hương đã chịu ăn đồ khô là vì hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu vụ xuân, mà vốn dĩ Tô Dĩnh và Tô Mậu đã học được nửa tháng ở tiểu học, từ đây trong nửa tháng tới, bọn họ sẽ chỉ cần học nửa buổi... nhưng cũng không hề vui vẻ gì, vì về nhà vẫn phải làm việc đồng áng.

Vụ xuân ở đây chủ yếu là trồng ngô, khoai trắng, lúa và các loại đậu, nhưng thực tế thì từ khi tuyết tan, ruộng đồng trong thôn đã không còn rảnh rỗi nữa, giờ này đã trồng được một lứa rau cải nhỏ, đậu Hà Lan, rau chân vịt, củ cải trắng chịu lạnh rồi.

Tô Dĩnh vừa nhai tôm sông chiên giòn vừa hỏi Lưu Lan Hương: "Mẹ, đại đội không phải nên phát lương thực rồi sao?"

Vì đã học nửa tháng tiểu học, gần đây Tô Dĩnh không còn thông thạo tin tức trong thôn nữa.

Lưu Lan Hương ngừng tay đang bẻ bánh ngô, gật đầu nói: "Đúng, chiều qua đại đội trưởng đã thông báo tối nay sau giờ làm các nhà đến nhận."

Tô Dĩnh đoán ngay ra, vì thôn họ năm nào trước vụ xuân cũng làm việc này.

Thật ra cũng không thể nói là đại đội phát lương thực mà nên nói là mọi người vay lương thực từ đại đội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-300.html.]

Hầu như năm nào sau Tết Nguyên Tiêu cũng bắt đầu có những gia đình đông người hoặc không biết tính toán chi li xin vay lương thực từ đại đội, vì số lương thực phát vào mùa thu năm ngoái căn bản là không đủ ăn.

Rồi theo mùa xuân đến, số hộ gia đình hết lương thực ngày càng nhiều, người tìm đại đội vay lương thực cũng ngày càng đông, đến trước vụ xuân, tình trạng này phát triển thành nhà nhà đều phải vay lương thực từ đội sản xuất.

Nhưng lương thực này không phải cho không, tất cả đều phải dựa theo công điểm của mỗi nhà trong năm để tính toán, đến cuối năm sau khi thu hoạch sẽ được khấu trừ đồng loạt.

Nhưng tình cảnh này không chỉ riêng thôn Thanh Sơn của họ mới có mà thời đại này không đủ ăn, không đủ mặc mới là thường tình, vào mùa giáp hạt như mùa xuân thế này, không vay vài tháng lương thì không sống nổi, ít ra cũng phải dựa vào số lương thực vay được để cầm cự đến mùa hè, lúc đó trái cây rau củ nhiều lên, ngày tháng cũng sẽ dễ thở hơn.

Còn lý do vì sao đại đội nhất định phải kéo dài đến trước vụ xuân mới cho vay lương thực là vì một phần đội sản xuất cũng không dư lương nhiều, phải ưu tiên cho những nhà thật sự khó khăn vay trước.

Thứ hai là vì vụ xuân sắp đến, việc này liên quan đến sản lượng lương thực của năm sau, không thể xảy ra sơ suất nên ít nhất vào thời điểm này, mọi người phải đảm bảo được no bụng, vì có no bụng mới có sức làm việc chứ.

Nếu là những năm trước, nhà Tô Dĩnh chắc cũng đã sớm đi đại đội đứng chờ rồi, nhưng năm nay tình hình có chút đặc biệt nên Lưu Lan Hương đã kéo dài đến giờ vẫn chưa đến đại đội lần nào.

Tô Dĩnh nhìn mẹ mình cúi đầu, từ từ nhai bánh ngô mà không nói gì, bèn hỏi thẳng: "Mẹ, chẳng lẽ năm nay mẹ định không vay lương thực từ đại đội sao?"

Thực ra chuyện mà Lưu Lan Hương do dự gần đây chính là vấn đề này.

Nếu là trước đây, hầm nhà họ giờ này phải sạch còn hơn cả mặt nữa rồi.

Nhưng tối qua sau khi xong việc về nhà, Lưu Lan Hương tính toán lại, hầm vẫn còn 30 cân bột mì trắng, 50 cân gạo, hơn 300 cân ngô, hơn 200 cân khoai trắng cùng với con rắn nhỏ, con thỏ nhỏ mà thằng út nhà bà mới nhặt về từ trên núi vài hôm trước, còn có cả con gà rừng lớn hôm nay mới bắt...

À, mấy ngày nay thằng út còn bắt đầu mò tôm cá nhỏ về nhà, bữa sáng giờ đến trứng gà cũng không cần tốn nữa rồi.

Tính kỹ lại, Lưu Lan Hương cảm thấy mùa đông này chắc bà tăng cân rồi.

Lưu Lan Hương cảm thấy lúng túng, nhiệm vụ của nhà bà bây giờ dường như là phải cố tiêu thụ hết những thứ này trước khi vụ thu đến, để khỏi đến lúc đó lương mới lại thành lương cũ.

Vậy nên... nhà bà còn cần vay lương thực từ đại đội nữa không?

Có vẻ là không cần nữa...

Nhưng trước đây chưa từng làm vậy!

Lưu Lan Hương cảm thấy khó xử, hôm qua trên đường về sau giờ làm, bà định hỏi Ngũ đại thúc nhà bên cạnh, vì trước Tết Nguyên đán Ngũ đại thúc đã vác hết lương thực của nhà ông sang nhà bà, cứ mặt dày đòi cùng ăn cơm, nói là láng giềng giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng vì trên đường về khi đó có nhiều người trong thôn quá, Lưu Lan Hương không dám mở miệng.

Giữa thanh thiên bạch nhật, bà lại chủ động nói chuyện với một nam đồng chí thì xấu hổ quá...

Tô Dĩnh nhìn mẹ mình ngập ngừng mãi không nói ra được ý gì, mắt nhìn như hơi lơ đãng, không biết bà đang nghĩ gì, bèn thẳng thắn nói: "Mẹ, nhà mình không thể làm thế này đâu! Nhất định không thể!"

Lưu Lan Hương quay lại: "Hả?"

Tô Mậu học lớp hai được vài ngày, tự thấy mình đã là người lớn, bắt đầu quan tâm đến mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà.

Lúc này, Tô Mậu tiếp lời: "Vì sao ạ?"

Tô Dĩnh vỗ đùi: "Vì lộ đầu sẽ bị b.ắ.n chứ sao! Mọi người thử nghĩ xem, thôn chúng ta từ khi nào... à từ khi có con ấy, có nhà nào không vay lương thực từ đội sản xuất không?"

Lưu Lan Hương gật đầu: "Hình như thật sự là không có..."

Tô Mậu gãi đầu: "Con không biết, lúc đó con chưa sinh mà?"

Tô Dĩnh đẩy đứa em trai: "Em cứ ăn cơm ngoan đi, nghe nhiều mà nói ít thôi!"

Tô Mậu không dám giận: "Vâng, chị."

Loading...