Vậy nên bốn con ch.ó nhỏ nhà Tô Dĩnh chưa từng thấy con la này, giờ chúng đều bối rối không hiểu nổi.
Tô Tiểu Lục: "Anh à, vừa rồi anh lại gần nhìn nó, vậy nó là cái gì thế?"
Tô Tiểu Ngũ: "Anh cũng không biết!"
Ngũ Tiểu Hổ: "Tớ đoán nó là chó! Một con ch.ó rất rất rất to!"
Cẩu Đản: "Tớ nghĩ nó là người! Làm gì có con ch.ó nào to thế?"
Bọn chó con đang "gâu gâu" bàn luận sôi nổi, con la m.ô.n.g to nhìn thấy mấy thứ nhỏ này, cố tình thở phì phì về phía chúng, dù đứng cách xa nhưng cũng làm bốn con ch.ó nhỏ hoảng sợ chạy tán loạn, trốn vào góc cạnh giỏ gà con.
Những con gà con sớm bị chó con làm thức dậy rồi bắt đầu "chiếp chiếp", tiếng động này lại đánh thức Lưu Lan Hương và mấy đứa trẻ.
Thế là xong, ngoại trừ hai con heo con trong chuồng heo, cả nhà ai cũng tỉnh dậy.
Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản vẫn còn lơ mơ không hiểu chuyện gì nhưng Lưu Lan Hương đã khoác áo bông ra sân xem xét tình hình.
Nhưng điều bà nhìn thấy khiến bà giật mình: Ôi trời! Quả thật có chuyện! Cái gì đây? Ông trời ban cho nhà bà một con la!
À không đúng... Chờ đã, sao nhìn con la này quen quen?
Lưu Lan Hương nhìn thấy Tô Dụ ở cửa bếp, sau khi mẹ con trao đổi, Lưu Lan Hương cũng thấy bối rối... Con la này có trí nhớ thật tốt, nửa năm rồi mà vẫn nhớ nhà bà đấy!
Mấy đứa trẻ đều nhanh chóng mặc đồ và ra ngoài, tất cả đều quên cả rửa mặt, vây quanh con la m.ô.n.g to bắt đầu "lải nhải".
Mặc dù con la m.ô.n.g to không hiểu gì nhưng nó vẫn thấy mình rất tuyệt vời, càng ngày càng tự mãn, lúc thì ngẩng đầu vẫy đuôi, lúc thì thả mấy viên phân khiến mấy đứa nhỏ và chó con trầm trồ kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-310.html.]
Không lâu sau, Tô Dĩnh mang ra một chậu lớn canh khoai lang với cỏ heo.
Vận may của con la m.ô.n.g to thật tốt, nhà cô hiện giờ khá giả hơn một chút, dù không có đậu nành nhưng Tô Dĩnh cũng có thể thêm vài miếng khoai lang.
Khoai lang ngọt lắm, la m.ô.n.g to rất thích ăn, bình thường nó chỉ ăn các loại cỏ khô và vỏ trấu, chẳng có hương vị gì.
Dù Lưu Đại Xuyên thương con la nhưng cũng không cho nó ăn thức ăn dành cho người. Lưu Đại Xuyên tiết kiệm giống hệt Lưu Lan Hương, nhưng thực ra thói quen của họ cũng là phổ biến ở thời đại này.
Con la m.ô.n.g to ăn no rồi thì đi quanh sân phơi nắng, Lưu Lan Hương và bọn trẻ xem một lúc rồi vội đi làm việc. Đứa nào lo việc của đứa ấy: Cho heo ăn, cho gà ăn, cho chó ăn. Khi xong việc, ăn sáng xong thì đã qua nửa tiếng, con la m.ô.n.g to đã tiêu hóa gần hết, nó cảm thấy vẫn còn có thể ăn thêm vài củ khoai nữa!
Trong bữa ăn, Lưu Lan Hương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay để mẹ nghỉ một ngày, đưa con la về cho Lưu Đại Xuyên, mất con la quý thế này chắc nhà họ lo lắng lắm."
Tô Dĩnh nói: "Không cần đâu, hôm nay trường học nghỉ, con với mấy đứa em đưa nó về, tiện thể ghé qua Cung Tiêu Xã mua chút muối, nhà hết muối rồi."
Nói xong, bọn trẻ không ai dám lên tiếng nhưng tất cả đều nhìn chằm chằm vào Lưu Lan Hương, chờ bà quyết định.
Vì bọn trẻ đều muốn đi Cung Tiêu Xã chơi!
Lưu Lan Hương suy nghĩ một lúc rồi quyết định cũng được, dù sao Đại Nha nhà bà cũng không phải lần đầu tự đi Cung Tiêu Xã.
Sau đó Lưu Lan Hương đứng dậy mở tủ, bà dặn Tô Dĩnh: "Con nhớ chăm sóc mấy đứa em cẩn thận nhé, để mẹ lấy tiền cho con."
Tô Dĩnh suýt chút nữa nói: "Không cần đâu, con có tiền", nhưng may mắn là cô đã kịp ngậm miệng lại, thật là nguy hiểm, cô còn cắn vào lưỡi làm mình đau điếng!
Trời ơi... Cô không nên có tiền, hình tượng của cô không thể sụp đổ, niềm tin của mẹ cô phải được giữ vững!
Lưu Lan Hương lấy ra một đồng bạc, thực ra muối chỉ có hơn một hào một cân nhưng nhà họ không có phiếu muối, phải để Tô Dĩnh nghĩ cách đổi.