Tô Hương Tú nhanh chóng bế đứa nhỏ đang thét trong tay đưa cho Tô Mưu chạy vội: "Anh tự lo , em vệ sinh một lát!"
Tô Mưu gật đầu: "Được, thêm một trốn nữa!"
Thật Tiểu Ngũ Nhất và Tiểu Lao Động khoẻ mạnh, tiếng của chúng to. Khi một đứa , chắc chắn đứa còn cũng sẽ gào theo. Vì việc chăm sóc ba đứa trẻ khiến Lưu Phương, Tô Hương Tú và Tô nhị đại nương thường xuyên cảm thấy đau đầu.
Mọi là thích Tiểu Ngũ Nhất và Tiểu Lao Động, chỉ là... chúng quá dễ cảm thấy đầu óc cuồng, tim đập nhanh, lòng n.g.ự.c nóng rực khiến họ thể bình tĩnh .
Lúc Tô Mưu cọ mặt cô con gái nhỏ trong lòng, đùa: "Trời ơi, hai đứa đúng là tiểu quỷ, yêu thích thế ? Ồ... Xong vợ ơi, con gái tè ướt hết cả !"
Lưu Phương vội đặt Tiểu Ngũ Nhất lên giường tìm tã mới để cho Tiểu Lao Động.
Lưu Phương cảm thán: "May mà Đại Nha tầm xa, sẵn cho chúng mười cái tã mới, cộng thêm mấy cái của Lư Đản và em út nhà chú ba mới đủ dùng..."
Tô Mưu nhanh chóng cởi bộ quần áo dính đầy nước tiểu vàng: "Phải đấy, hôm qua nhà máy phát xương lớn, lát nữa sẽ mang qua cho nhà chú ba."
Sau khi xong quần áo và dỗ dành hai đứa nhỏ, Tô Mưu cầm trong tay một chiếc bánh ngô, tay rút từ trong túi một xấp phiếu và tiền lẻ để nộp lên.
Tô Mưu hì hì: "Hì hì, vợ , đây là tiền tiêu vặt mà dành dụm ..."
Lưu Phương nhận phiếu nhưng từ chối nhận tiền, cô : "Anh giữ mà tiêu, ăn uống cũng tốn kém, đưa cho em em cũng chẳng dùng đến, cả ngày chỉ chăm hai đứa nhỏ thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-333.html.]
Tô Mưu ăn cơm trong nhà máy, các món rau chỉ vài xu một phần, món thịt đắt hơn chút, khi hơn một hào. Tô Mưu thường mang bắp ngô từ nhà ăn cùng nên mỗi tháng tiết kiệm một chút, chỉ tốn đến 10 đồng tiền ăn.
Tháng là tháng đầu tiên Tô Mưu , dù thiếu vài ngày nhưng khi trừ tiền ăn và tiền nợ, vẫn còn hơn 3 đồng tiền tiêu vặt. Lúc đưa cho Lưu Phương hơn 1 đồng, lát nữa sẽ đưa cho và em gái Tô Hương Tú mỗi 1 đồng tiền tiêu vặt nữa.
Sau khi giải thích rằng đủ tiêu , Lưu Phương mới vui vẻ nhận tiền.
Sau khi ăn xong chiếc bánh ngô cứng ngắc, Tô Mưu uống một hớp lớn nước lọc mát sân để trả khoản nợ đầu tiên.
Tô Mưu rút 2 đồng đưa cho Lư Đản: "Giấy vay nợ."
Lư Đản vẫn rửa xong đống tã bẩn chất như núi nhưng hớn hở chùi hai tay quần ngay lập tức giật lấy hai đồng từ tay trai, đó chạy vội về phòng .
Lư Đản chạy hét: "Chờ đó nhé!"
Trước đây Tô nhị bá sắp xếp cho Tô Mưu ưu tiên trả nợ cho năm chị em Tô Dĩnh, tức là mỗi tháng trả cho mỗi 2 đồng. Như Tô Mưu cần 25 tháng để trả hết, đó mới trả 50 đồng nợ cho Tô nhị bá.
cuối cùng nhị bá vẫn quyết định giữ lấy giấy vay nợ của con trai, sung sướng lắm.
Tô nhị bá còn đồng ý rằng 50 đồng là phần thưởng của Lư Đản vì việc nên ông sẽ lấy . Lư Đản thể tự giữ tiền để tiêu dần, nhưng để tránh tiêu xài hoang phí, ghi các khoản chi tiêu để Tô nhị bá kiểm tra bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên Tô nhị bá rằng Lư Đản một "kho báu" riêng, tiền cũng ít. Trước đây từ vụ cứu , nhận 26 đồng, từ việc bán quả kiwi năm ngoái cũng chia 2 đồng 4 xu. Lư Đản giỏi tiết kiệm, đến giờ vẫn tiêu một xu nào, nhưng chủ yếu là vì sợ phát hiện nếu mua đồ ăn vặt về nhà.
giờ thì khác , Lư Đản chờ khoản nợ từ trai từ lâu. Có tiền , thể đường hoàng đến Cung Tiêu Xã để mua đồ ăn vặt , ha ha!