Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-05-20 13:23:07
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện buôn bán ở chợ đen là thứ mà người dân có nhu cầu lớn, không cần bàn cãi, nhưng hiện tại Ủy ban Cách Mạng vẫn không cho phép nên mọi người đều phải lén lút làm việc đó. Nếu bị bắt sẽ thật sự bị kéo đi làm lao động khổ sai.

Sau khi Tô Dĩnh và Tô Dụ rời khỏi nhà Triệu lão thái, hai chị em đi thẳng đến tiệm cơm Quốc Doanh. Thật ra lúc này chưa đến giờ ăn trưa nhưng hai chị em đã đói.

Sáng nay hai đứa đi ra khỏi nhà quá sớm, Tô Dĩnh đã nói dối Lưu Lan Hương rằng sáng nay sẽ cùng Tô Dụ lên núi sau nhà tìm quả dại sau đó mới đi học. Nhưng thật ra hai đứa đã đến đầu làng từ lúc hơn 5 giờ. Khi đó mỗi đứa chỉ ăn tạm một bắp ngô luộc, đến bây giờ đã gần 10 giờ rưỡi, bụng cả hai đã réo không ngừng.

Khi gần đến cửa tiệm cơm Quốc Doanh, Tô Dụ hỏi chị mình: "Chị, nhà mình còn phiếu lương thực không? Em muốn ăn bánh bao lớn quá!"

Hiện tại Tô Dụ đã không còn là cậu bé ngây thơ không biết gì khi mới đến nữa. Bây giờ cậu rất hiểu về phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu vải rồi. Cậu cũng biết rằng chị mình không còn phiếu lương thực nữa nhưng cậu cũng biết chị có tiền và chắc chắn sẽ có cách để lấy phiếu.

Nhìn kìa, có một chị gái tuyệt vời như vậy, muốn ăn gì có thể đòi ngay!

Trong kiếp trước Tô Dụ không có khả năng này. Kiếp trước cậu luôn đóng vai như Tô Dĩnh, luôn phải lo lắng cho cha mẹ, chăm sóc các em. Cậu không được phép gục ngã, cũng không được phép thất bại, càng không thể từ bỏ. Về sau cậu mới hiểu ra rằng quá mạnh mẽ cũng khiến người ta chán ghét.

Nhưng tất cả những điều đó đã là quá khứ. Ừm, tất cả đã qua rồi.

Hiện tại Tô Dụ níu lấy tay áo Tô Dĩnh làm nũng: "Chúng ta mua nhiều bánh bao một chút nhé chị, về nhà có thể ăn dần vài ngày luôn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-340.html.]

Lương thực ở nhà bây giờ đang cạn dần, thậm chí Lưu Lan Hương cũng đã bị Tô Dĩnh chăm chút làm cho quen với việc thỉnh thoảng phải trộn chút bột mì vào bột ngô để ăn món bánh hai loại bột. Điều quan trọng nhất là bây giờ Lưu Lan Hương đã có hơn tám trăm đồng tiền tiết kiệm, còn Tô Mưu vẫn nợ gần hai trăm đồng, vì vậy họ không còn phải dè sẻn như năm ngoái nữa.

Tuy nhiên số lương thực tinh ở nhà đã cạn kiệt từ nửa tháng trước. Mặc dù nhà họ còn một ít phiếu thưởng của công xã từ lần trước nhưng mẹ già Lưu Lan Hương vẫn chưa có thời gian ra ngoài mua sắm nên gần đây gia đình Tô Dĩnh rơi vào tình trạng kỳ lạ: Thường xuyên được ăn thịt nhưng lại không thấy gạo trắng hay bột mì.

Điều này khiến Tô Dụ cuối cùng cũng hiểu được câu mà chị mình hay nói: "Ăn khoai lang nhiều quá đến nỗi không đi tiêu nổi." Đúng là đau m.ô.n.g thật sự!

Lúc này Tô Dĩnh bị em trai làm nũng đến nhức đầu nên đành phải đầu hàng: "Được được, chúng ta đến khu nhà của nhà máy cơ khí tìm Chung Thuận hỏi thử nhé? Đừng lắc nữa, đầu chị sắp bị em lắc rơi xuống rồi..."

Tô Dĩnh giả bộ hung dữ nhưng khóe miệng nhếch lên đã bán đứng tâm trạng vui vẻ của cô.

Chung Thuận là người trước đây từng buôn bán phiếu ở chợ đen trong công xã nhưng chợ đen ở công xã đã bị đóng cửa hơn nửa năm, Tô Dĩnh định đi tìm anh ta vào cuối năm ngoái nhưng sau đó không có thời gian.

Lúc này Tô Dĩnh ngước nhìn lên trời, thấy mặt trời chưa đến đỉnh đầu, thời gian vẫn còn, lập tức kéo Tô Dụ đến khu nhà máy cơ khí.

Tô Dĩnh rất quen thuộc với khu nhà máy cơ khí này, vì đó là đơn vị làm việc cũ của cô trong kiếp trước. Cô đã sống ở đây cho đến khi nhà máy phá sản.

Hai chị em nhanh chóng đến nơi, gặp ai cũng nói là đến tìm con trai út nhà họ Chung. Câu này chính là do Chung Thuận tự nói trước đó.

Thực ra đây được gọi là khu nhà ở của nhà máy cơ khí nhưng thực tế là một khu nhà cấp bốn do nhà máy tự xây dựng với nhiều hộ gia đình chen chúc trong một sân và sân này lại sát sân khác. Mỗi nhà đều không có sân riêng như ở nông thôn nhưng bên ngoài khu nhà là một vùng núi hoang rộng lớn. Ai muốn trồng rau gì thì cứ trồng, miễn là không trồng ngũ cốc trên diện rộng thì không sao.

Loading...