Khi Vương Linh lau mặt, tay cô tránh khỏi dính chút thứ... tiện .
Và , trong khi Mã thẩm đang khoe khoang chiến thắng, Vương Linh nhân cơ hội , lấy đám cỏ lau mặt và bàn tay dính bẩn, úp thẳng mặt Mã thẩm, còn cố nhét thêm miệng bà ...
Cùng c.h.ế.t thì cùng chết! Không ai sống sót!!!
Mã thẩm: "..."
Khuôn mặt Mã thẩm méo mó: "Ọe... Tao g.i.ế.c mày... Ọe... ọe ọe..."
Mã thẩm nôn ngay tại chỗ, kiềm chế nổi nữa.
Đây thật sự vượt quá giới hạn của con !!!
Các xã viên xung quanh cũng chịu nổi...
Hai họ điên ... thật sự điên ...
Chỉ cần một trong hai bình thường thì thể đánh như thế !!!
Mọi đồng loạt lùi xa... lùi xa thêm nữa...
Thật sự thể chịu nổi!!!
Chỉ cần dính chút gì đó... thì sống nữa???!!!
Ọe ọe ọe...
Sau đó hai nhân vật trung tâm của trận chiến trở thành...
Vương Linh: "Tao sẽ mày c.h.ế.t thối!!!"
Mã thẩm: "Tao cũng sẽ mày c.h.ế.t thối!!!"
Vương Linh: "Ọe..."
Mã thẩm: "Ọe..."
Vương Linh: "Đi mà ăn đống thối !"
Mã thẩm: "Đi mà ăn phân của tao !!"
Vương Linh, tóc búi cao: "Ọe..."
Mã thẩm: "Ọe..."
Tất cả những xung quanh: "Ọe ọe ọe..."
Cuối cùng khi đại đội trưởng Vương Đại Lực dẫn đến hàng loạt tiếng gọi thì phát hiện... đúng thật là phân " ngoài" ...
Không chỉ phân mà còn cả đống hỗn độn của Mã thẩm và Vương Linh. Vì cả hai quá tức giận nên gì thì dùng nấy mà đánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-374.html.]
Cảnh tượng thật kinh hoàng, xung quanh cây cỏ cũng trở nên hỗn loạn.
Đại đội trưởng Vương Đại Lực như sắp phát điên, quá sức chịu đựng ...
Anh gào thét trong tuyệt vọng: "Mọi gì !!! Dừng ! Đừng đánh nữa!!"
dù Vương Đại Lực hét khản cổ, Mã thẩm và Vương Linh vẫn dừng và chẳng ai dám bước lên ngăn cản hai "thần nhân" .
Thậm chí khi các xã viên đang xem thấy một đám đông kéo đến, họ cũng lùi và nhập đám mới đến.
Vương Đại Lực bỏ cuộc, tiếp tục kêu gọi: "Mọi đều là xã viên của một đại đội, thể cứ họ đánh như mãi ! Mọi cùng giúp một tay nào!"
đám đông...
"Ai dám cản chứ... Nếu mà dính bẩn lên quần áo... thì mặc nữa ..."
"Đánh gì mà dữ dội quá, bây giờ mới hiểu thế nào là 'thấy vàng' ... dám ..."
" cũng dám... Đây chuyện giúp giúp nữa... Họ đang liều mạng !"
Đại đội trưởng Vương Đại Lực cũng bất lực. Anh tìm kiếm trong đám đông, mà như dự đoán tìm thấy chồng của Mã thẩm là Mã đại thúc và hai con trai trưởng thành của họ, Mã Đại Bảo và Mã Nhị Bảo.
Vương Đại Lực: "..."
Anh bước lên kéo : "Lão Mã! Lão Mã, ông đây gì mà lên giúp vợ !"
Dù trong nhà quyền lực, chủ yếu là vì Mã thẩm trọng nam khinh nữ nhưng thực Mã đại thúc là khá nhút nhát.
Mã đại thúc lí nhí : "... dám..."
Vương Đại Lực tức giận, lôi hết gia đình nhà họ Mã ngoài: "Ông dám cũng dám! Vợ ông thì ông giúp thì ai giúp!"
Sau khi Mã đại thúc và hai con trai Mã Đại Bảo và Mã Nhị Bảo rón rén tiến lên, đại đội trưởng Vương Đại Lực tung một đòn mạnh: "Ai dám lên can ngăn, đại đội sẽ thưởng 8 điểm công và buổi chiều thể về nhà giặt quần áo nghỉ ngơi!"
là thưởng lớn thì kẻ gan , lập tức vài đàn ông bắt đầu cởi áo.
Mặc dù buổi chiều nghỉ để giặt quần áo nhưng ai mà dính bẩn cơ chứ!
" !"
" cũng ! Đại đội trưởng nhớ 4 điểm công nhé!"
Vương Đại Lực phất tay: "Có , nhanh lên, !"
Nhiều chung sức, cuối cùng cũng tách Mã thẩm và Vương Linh .
Thật hai họ cũng kiệt sức từ lâu nhưng chẳng ai chịu thua, chẳng ai chịu dừng khi đối phương kinh tởm thêm chút nữa.
Vì khi nín thở kéo cả hai về phía ngược , họ cũng nhanh chóng mỗi về một hướng mà nôn mửa.
Trong bụng họ chẳng còn gì để nôn nữa, giờ chỉ còn nôn nước vàng.
Sau đó giúp đưa cả hai về nhà.