Còn khi Tô Đại Nghiệp biết tin Hà Kiến Thiết mất tích đã ngay lập tức liếc nhìn cha mình với ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng nghĩ lại thì đây là kẻ đã trộm vàng nhà mình, hơn nữa cha mình tính toán c.h.ế.t người cũng chẳng phải lần đầu nên Tô Đại Nghiệp cũng biết điều mà không hỏi gì thêm.
Chỉ có điều đáng tiếc là vàng nhà mình bị mất, giờ đây không còn chút manh mối nào...
Vài ngày sau, Tô Đại Trân, người trước đó bị Tô đại bá đập vỡ đầu cùng với mẹ mình, người đã ở bệnh viện chăm sóc cô ta trở về thôn.
Thực ra Tô Đại Trân vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại nhưng trong một ngày cô ta có thể tỉnh táo được nửa ngày nên mẹ cô ta quyết định không chữa trị nữa. Dù sao thì cũng chỉ là con gái, không bị thương trên mặt, về sau cũng sẽ gả đi thôi.
Nhưng khi Tô nhị đại nương về nhà, bà ta được đón nhận bằng một cú sốc kinh hoàng.
Đồng thời mong muốn của Tô Đại Nghiệp, Tô Đại Điền và Cung Thục Trân cũng tan thành mây khói.
Ba người họ vốn nghĩ rằng khi Tô Đại Trân trở về sẽ có người làm việc nhà.
Nhưng không ai ngờ rằng, tuy Tô Đại Trân trông có vẻ lành lặn nhưng lại để lại một vấn đề nhỏ...
Bình thường khi bạn nói chuyện với Tô Đại Trân, cô ta cứ như không nghe thấy gì, cứ ngẩn ngơ hoặc là dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn bạn, thỉnh thoảng trên khóe miệng còn nở một nụ cười rùng rợn.
Và... có thể đang nhìn bạn, nhìn bạn thì đột nhiên Tô Đại Trân ngất xỉu tại chỗ.
Vì điều này, vợ chồng Tô đại bá đã quyết định rằng họ không thể để cô con gái này c.h.ế.t già trong nhà mình. Họ sẽ nuôi thêm cô ta một mùa đông nữa, đến mùa xuân năm sau sẽ nghĩ cách gả cô ta đi thật xa.
Nhưng mùa đông năm nay, nhà Tô đại bá chỉ có thể trông cậy vào những người làm việc chính là Tô Đại Nghiệp yếu ớt và Tô nhị đại nương còn yếu hơn cộng với Cung Thục Trân đang mang thai và Tô Đại Điền không biết làm việc gì, bốn người thay nhau làm việc vì Tô đại bá, người nắm giữ những miếng vàng và số tiền ít ỏi còn lại chắc chắn sẽ không động tay vào làm.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nửa tháng đã qua đi, chỉ còn khoảng một tuần nữa là đại đội sẽ kết thúc hoạt động học Đại Trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-475.html.]
Vào buổi sáng hôm đó, Tô Dĩnh đang suy nghĩ xem buổi trưa sẽ nấu món gì ngon thì nghe thấy Ninh Quyên nói: "Đại Nha, có người ở cổng nói là chị họ của em đến tìm!"
Tô Dĩnh: "?"
Không thể là chị Hương Tú được, chị Hương Tú thì Ninh Quyên biết mà...
Sau đó khi Tô Dĩnh bước ra sân, cô nhìn thấy ba đứa em ngốc nghếch nhà mình đang chen chúc nhau, cúi đầu trốn sau cánh cổng lớn, len lén nhìn ra bên ngoài.
Tô Dĩnh: "..."
Sao càng ngày trông bọn này càng ngốc thế không biết!!
May mà trong ba đứa cũng có một đứa không ngốc đến vậy, Tô Dụ quay đầu lại, dùng khẩu hình miệng nhắn với Tô Dĩnh ba chữ "Tô Đại Trân".
Tô Dĩnh càng cảm thấy kỳ lạ, Tô Đại Trân không ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh đàng hoàng mà đến tìm cô làm gì?
Lúc này Tô Dĩnh chỉ còn cách mang theo sự nghi ngờ ra đến cổng, nhìn Tô Đại Trân với gương mặt tái nhợt, có thể nhìn thấy cả mạch m.á.u xanh dưới da, hỏi: "Chị tìm tôi có việc gì?"
Nhưng dường như Tô Đại Trân không vội trả lời, cô ta lại nhìn Tô Dĩnh từ trên xuống dưới rất lâu.
Khi Tô Dĩnh bắt đầu mất kiên nhẫn, Tô Đại Trân mới lên tiếng hỏi: "Em nói xem, học hành có ích không?"
Tô Dĩnh: "???"
Không phải chứ bà chị... bà chị để tôi chờ lâu như vậy mà lại bật ra một câu như thế này thôi sao?
Tô Dĩnh biết rằng Tô Đại Trân còn chưa học xong tiểu học, mặc dù cô rất ghét người nhà Tô đại bá nhưng thực lòng mà nói, đối với việc Tô Đại Trân bị cha mình đập vỡ đầu... Tô Dĩnh cảm thấy Tô Đại Trân thật sự rất xui xẻo.
Sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ như vậy, mặc dù tên cô ta có chữ "Trân" nhưng chưa bao giờ được ai trân trọng, từng lời nói và hành động đều bị cha mẹ rập khuôn theo khuôn mẫu của một công cụ, có lẽ đôi khi Tô Đại Trân còn không hiểu mình đang làm gì và cuộc đời cô ta chưa bao giờ có cơ hội lựa chọn.